Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 362 - Ban thưởng 1




Ban thưởng 1
“Thế thì tốt, ngày mai ta sẽ sai người gọi ngươi cùng nhau đi qua đó.” Tiêu Liệt mở cửa, gọi gã sai vặt canh giữ ở ngoài cửa tới, bảo hắn dẫn Thạch Dương trở về phòng nghỉ ngơi.
Thạch Dương nghe theo lời đi ra ngoài.
Tiêu Liệt đóng kỹ cửa, một lần nữa trở về ngồi xuống.
Phó Yên và Tiêu Liệt ngồi trong thư phòng đọc lần lượt từng bức thư.
Thư của Uông Anh Lượng giống như chính tính cách của hắn, không viết theo thể thức chung. Ngoài việc cảm tạ việc Tiêu Liệt lo lắng chuẩn bị quà tết một phen, hắn còn kể về mấy món thú vị mới xuất hiện mấy ngày gần đây của một số tửu lầu ở thành Thạch Châu, chờ hắn trở về mời hắn cùng đi thưởng thức.
Tiêu Liệt bất đắc dĩ mà lắc đầu. Uông huynh tính tình tốt bụng, sảng khoái giữ chữ tín, nhưng đánh chết không chừa cái tính ham chơi. Đừng nói hiện tại là ở Vân Kinh, cho dù là ở thành Thạch Châu thì hắn cũng sẽ không bao giờ đi tới tửu lầu uống rượu mua vui.
Tiêu Liệt liếc trộm tức phụ đang nghiêm túc thẩm tra đối chiếu sổ sách dưới ánh nến, cẩn thận mà cất lá thư của Uông Anh Lượng đi. Trực giác mách bảo hắn, tốt nhất phong thư này của Uông huynh đừng A Yên nhìn thì hơn.
Phó Yên đối chiếu xong sổ sách của Lý Ký, duỗi tay đấm đấm bả vai của chính mình.
Hôm nay nàng gần như bận rộn từ sáng sớm tới quá trưa, buổi chiều nàng thường quen nghỉ ngơi một canh giờ, hôm nay không kịp nghỉ.
Tiêu Liệt đi đến sau lưng Phó Yên, dùng lực độ vừa phải mà mát xa bả vai cho nàng.
“Uhm” Phó Yên nhắm mắt, thỏa mãn mà than thở một tiếng.
Tiêu Liệt nghe tiếng nói mềm mại hấp dẫn của nàng mà thân thể bỗng chốc nóng lên, ánh mắt dừng ở cái cổ thon dài trắng muốt như sứ trắng của Phó Yên.
Phó Yên mở bức thư của Trương thẩm ra tiếp tục xem.
“Khụ khụ” Tiêu Liệt hắng giọng, chuyển ánh mắt nóng rực đi chỗ khác, trầm giọng hỏi: “Trương thẩm nói cái gì?”
“Không có chuyện gì lớn, cơ bản chỉ là những chuyện thú vị xảy ra ở trong thôn thôi. Đúng rồi, tức phụ của Thế Thịnh sinh rồi, là một tiểu tử rất mập mạp.” Phó Yên cầm lá thư xoay người giơ giơ lên, nàng cười nói: “Trương thẩm rất cao hứng đó, đáng tiếc là chúng ta không thể đi tham gia lễ tắm ba ngày.”
Tiêu Liệt lấy thư trong tay nàng ra đật xuống bàn nói, “Không sao hết, chờ đến khi chúng ta trở về thì có thể kịp dự tiệc đầy tháng của đứa trẻ.”
“Cũng đúng. Vậy thì lúc chúng ta trở về phải mua một ít đồ chơi cho em bé.” Phó Yên cúi đầu suy tư xem nên mua cái gì tốt cho đứa trẻ mới được.
Tiêu Liệt khom lưng ôm chặt Phó Yên từ sau lưng, tiến tới bên tai nàng trầm thấp nói: “A Yên, trời không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi thôi.”
“Đúng là không còn sớm nữa.” Phó Yên thu dọn sổ sách cất đi, đè lại cái tay đang sờ soạng của Tiêu Liệt. Trên mặt nàng ửng hồng, xấu hổ buồn bực mà nói dỗi: “Đừng làm loạn, Nhu Nhu còn đang ở chính đường phía sau đó.”
“Không sao, để Thạch bà bà chăm sóc một đêm đi.” Tiêu Liệt dắt tay Phó Yên, tránh né mọi người ở trong viện, đi qua chỗ rẽ hành lang trực tiếp trở về sương phòng phia đông.
Tiêu Liệt nghiêm trang, chỉ có nước chân vội vàng cùng với lỗ tai ửng đỏ tiết lộ nội tâm rạo rực của hắn.
……
Ngày hôm sau, Phó Yên ngủ đến khi mặt trời lên cao, chỗ Tiêu Liệt nằm cạnh giường đã sớm trở nên lạnh ngắt. Nàng xoa xoa eo, vừa thẹn vừa bực mà đấm đấm vào cái gối đầu của Tiêu Liệt xả giận.
**
Năm ngoái, triều đình đã phê chuẩn cho đám quan viên nghỉ tết từ năm trước đến năm sau tổng cộng là mười lăm ngày. Quốc Tử Giám cũng cùng cho nghỉ phép.
Cho nên, Dũng Nghị Công phủ càng náo nhiệt thêm vài phần. Mùa đông rét lạnh không ngăn nổi sự nhiệt huyết của đám nam nhân nhiệt tình. Mỗi ngày giáo trường của Công phủ giáo đều vang lên tiếng luyện võ “Hự, hự, ha, ha”.
Sư phụ Tôn Trường Minh ủy thác Thạch Dương mang da lông tới đây. Phó Yên chọn lựa những loại da tốt nhất đưa cho các thợ thêu trong phủ để mang đi làm áo khoác. Nàng không có nhiều thời gian như thế, chỉ có thể làm một ít đai buộc trán, bao đầu gối cho mọi người.
Phó Yên được Tề Đồng lôi kéo tới, cùng nhau bàn bạc làm các món ăm cho bữa cơm tất niên.
Năm nay mọi người muốn ở cùng nhau đón giao thừa ăn tết, biết tay nghề nấu ăn của Phó Yên tốt, hơn nữa Diệp Trác và Diệp Thiên Trạch đều thích, Tề Đồng liền thử hỏi nàng đến lúc đó có thể làm vài món ăn hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận