Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 87 - Mở tiệc chiêu đãi 1




Mở tiệc chiêu đãi 1
Ngày 25 tháng tư, nam nhân nhà trưởng thôn vẫn theo lẽ thường đi ra ngoài đồng làm việc.
Đám nữ nhân sáng sớm đã bận rộn.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ chồng, tuy nói không làm lớn, nhưng buổi sáng Trương thẩm cũng phải lấy chìa khóa mở cái tráp ở bên người, lấy tiền dặn dò con dâu cả Thôi thị ra ngoài mua thịt mua cá.
Tôn gia ở trong thôn được coi là nhà giàu có, trong nhà có ba nam đinh ngay thẳng, khỏe mạnh, gần hai mươi mẫu đất đều do bọn họ trông nom, đứa con trai út biết chữ làm công ở phòng thu chi trong thành, lại chưa thành hôn, mỗi tháng gửi phần lớn tiền công về.
Tại nhà Trương thẩm còn nuôi tám con gà, thường thường tích cóp một ít trứng gà bán một mẻ, cũng có thể tranh thủ kiếm được một ít tiền hỗ trợ tiêu dùng trong nhà.
Đám con dâu gả lại đây, không cần phải lo toan ăn uống, cuộc sống hàng ngày cũng thuộc hàng sung túc trong thôn.
Nhưng cha mẹ chồng thấy chú em đọc sách, về sau có tương lai, cho nên kiên trì khuyên hai tiểu tử nhà đại phòng và nhị phòng đưa vào trường tư thục trong thành học, chuyện này lại tốn một khoản bạc lớn.
Cho nên cả nhà cũng ăn mặc cần kiệm, không phải bữa nào cũng có thịt. Cho dù kiến thức của bọn họ có hạn hẹp đến đâu, cũng biết có thể đọc sách là điều may mắn của con trai bọn họ, phải biết rằng trong thôn chẳng có mấy nhà có thể đưa con mình đi học. Vì nhi tử, làm lụng vất vả cũng cam nguyện.
Trương thẩm đeo tạp dề, đi vòng quanh chuồng gà ở hậu viện, chọn lựa kỹ càng một con gà trống.
Nhân dịp lúc cho gà ăn thì tóm lấy cánh gà, bắt ra mang phòng bếp.
Trong phòng bếp, hai con dâu đang bận đến vắt chân lên cổ.
Con dâu cả là Thôi Đào Nhi, người họ Thôi thị trong thôn gả tới, tính tình thẳng thắn, biết ăn nói, nhưng trong lòng Thôi Đào Nhi hơi hẹp hòi, không chịu thiệt chút nào. Con dâu thứ hai là Vương Thục, thuộc dòng họ Vương thị ở thôn bên cạnh, dịu dàng khiêm tốn, ở nhà không nói nhiều, chung quy lại có phần nhường nhịn đại tẩu này.
Thấy trong bếp củi lửa đang cháy to, Thôi Đào Nhi ngừng tay, nghiêng đầu nhìn đệ muội đang bận việc ở trước bếp: “Đệ muội à, muội nói xem Đại Ngưu và Nhị Hầu lúc nào mới về đến nhà?”
Bọn nhỏ ngày thường đi vào trường tư thục trong thành đọc sách đều do hai cô con dâu này thay phiên nhau đón đưa. Hôm nay nương nói chú em sẽ trở về sớm một chút, bảo đệ ấy đi đón đám trẻ cùng nhau đi về.
Vương Thục đang xào đồ ăn trong nồi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa: “Gần giờ Dậu rồi (5 giờ chiều), bọn nhỏ cũng sắp tan học, chắc lát nữa là có thể về đến nhà.”
Thôi Đào Nhi nói: “Nghe nói chú em muốn cưới con gái duy nhất của tiên sinh phòng thu chi trong thành, thế chẳng phải sau này đệ ấy sẽ ở lại trong thành hay sao? Đây là cưới vợ hay là đi ở rể đây?”
Vương Thục cầm thìa trong tay không ngừng đảo xuống nồi, cũng không hé răng nói nữa.
Chuyện của chú em đã có cha mẹ làm chủ, không đến lượt nhị tẩu tử như nàng mở miệng bàn tán.
Nhìn bộ dáng như hũ nút kia của nàng, Thôi Đào Nhi bĩu môi. Nương không ở đây, thuận miệng thảo luận hai câu thì có sao đâu.
Nàng đảo mắt, lại nghĩ tới một người: “Nghe nương nói, đêm nay nhà ta còn mời nhà Tiêu Liệt à. Muội đã đi qua nhà hắn, tức phụ mới kia như thế nào? Ta vẫn chưa có dịp nói chuyện với nàng ấy.”
Vương Thục: “Khá tốt, người xinh đẹp, cũng vui tính, dễ nói chuyện, nương cũng luôn cười với nàng ấy.”
“Nghe nói nàng ấy còn biết thêu thùa, muội có thấy không?”
Vương Thục gật đầu.
“Đáng tiếc Thôi biểu cô cùng khuê nữ của bà ấy tới cửa bị Phó Yên lạnh nhạt phải quay về, nhìn dáng vẻ này nàng ấy sẽ không dễ gì dạy người khác.” Thôi Đào Nhi nghiêng nghiêng đầu, nghĩ đến cảnh Thôi Hạnh Hoa bị đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu mà người trong thôn nói, vừa cười vừa nói: “Nhà bà ta mặt dày thật, đã phân nhà bao nhiêu lâu rồi. Chỉ tiếc Viên Viên nhà ta còn nhỏ, mới ba tuổi, không biết về sau có thể xin nàng ấy dạy nghề hay không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận