Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 88 - Mở tiệc chiêu đãi 2




Mở tiệc chiêu đãi 2
Một họ có ba ngàn khẩu, trong thôn họ Thôi là họ lớn, mọi người loanh quanh lòng vòng cũng có thể dính dáng vào quan hệ thân thích.
Không đợi bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm, Trương thẩm vội vàng mang gà đi vào.
“Chuẩn bị như thế nào rồi?”
Thôi Đào Nhi vội vỗ vỗ tro bụi trên người, đi ra nghênh đón, hai mắt tỏa sáng nhìn con gà đang giãy giụa trong tay Trương thẩm: “Nương, cũng sắp xong rồi, còn hai món ăn để đệ muội xào là được. Hôm nay còn giết gà sao?”
Phải biết rằng, đám gà này là bảo bối của Trương thẩm.
Trương thẩm đưa gà trong tay cho con dâu cả đang đi tới: “Này, ngươi đi giết con gà này, lát nữa cho vào nồi, thả ít nấm vào nấu canh gà nấm nhé. Bồi bổ cho mọi người.”
“Ôi! Nương cứ đưa con, để con để con!” Ta thấy gà này là cho đứa con trai út của bà bồi bổ thì có, chẳng qua mọi người ăn chung một bàn, hôm nay bọn họ cũng có thể ăn được thịt gà. Thôi Đào Nhi ngẫm nghĩ, vui vẻ trong lòng, đi giết gà vặt lông.
Bên này ba người mẹ chồng nàng dâu nói chuyện, chuẩn bị yến hội buổi tối. Chỗ cửa viện, con trai út nhà họ Tôn dẫn hai cháu trai lớn nhỏ cùng ba người nhà Tiêu Liệt lần lượt vào viện.
“Đại Ngưu ca ca! Nhị Hầu ca ca!”
Nhìn thấy đám bạn chơi quen thuộc tan học về nhà, Tiêu Giản kích động mà nhào tới.
Nhị Hầu tiếp được cậu bé: “A Giản, đệ tới rồi! Đi đi đi, chúng ta cùng đi chơi nào!”
Nghe thấy động tĩnh trong viện, Trương thẩm đã đi tới: “A Liệt A Yên tới à, tiểu tam tử tới đây, đây là tẩu tử con.” Trương thẩm chỉ vào người giới thiệu lẫn nhau, “A Yên, đây là con trai út của ta.”
Sau khi gọi người tới chào hỏi, Trương thẩm đuổi ba đứa trẻ dẫn theo tiểu khuê nữ Viên Viên nhà Tôn đại gia cùng nhau đi chơi.
Dẫn người vào trong chính đường ngồi xuống, Phó Yên đưa cái giỏ xách tay bên người cho Trương thẩm, vui đùa nói: “Trương thẩm sinh nhật vui vẻ! Cả nhà ba người chúng cháu đều tới cửa ăn uống, thẩm đừng ghét bỏ nha.”
Trương thẩm thích tính cách hào phóng, thân thiện của Phó Yên, cười tủm tỉm tiếp nhận cái giỏ mà nàng đưa qua: “Các ngươi có thể tới đây là Trương thẩm đã vui rồi! Sao còn mang đồ vật chứ, khách sáo làm gì, đâu phải người ngoài!”
Phó Yên đáp: “Trong núi săn được con gà rừng, còn có một ít điểm tâm mua được ở trong thành, đều không đáng giá tiền, thẩm nhận lấy đi.”
Hai con gà rừng không nhỏ, rất béo tốt, là Tiêu Liệt săn được cố ý để lại, vẫn còn sống.
“Ai nha, đừng đứng, ngồi đi ngồi đi. Đào nhi! Rót hai ly trà tới đây.” Trương thẩm cười tiếp đón khách đến nhà.
“Nương! Con cũng khát.” Thấy nương mình vẫn quây xung quanh Tiêu Liệt ca ca cùng tẩu tử Phó Yên nói chuyện, con trai thứ ba nhà họ Tôn là Tôn Thế Thịnh không nhịn được mở miệng.
Vẫn còn có một người sống sờ sờ ở đây này!
“Tự mình không có tay sao? Ở nhà của chính mình còn muốn có người hầu hạ con hả?”
Trương thẩm thấy con trai út nhà mình sắc mặt hồng hào, tràn đầy năng lượng, hình như còn hơi mập lên, vì vậy không thèm bận tâm đến hắn. Bà còn muốn nhanh thả hai con gà rừng này tới hậu viện để nuôi, giữ lại từ từ ăn thịt sau.
Thôi Đào Nhi rót trà cho ba người bọn họ, sau đó lại trở về phòng bếp làm việc.
Tôn Thế Thịnh ngồi ở bên người Tiêu Liệt ca, nói một số chuyện về tiệm rượu.
Tiêu Liệt uống trà, yên lặng mà nghe hắn lải nhải xong mới mở miệng: “Ở tiệm rượu thì nhìn nhiều, nói ít. Hà Chưởng quầy là người khôn khéo, việc nhỏ ông ấy sẽ không ra tay can thiệp, nhưng chắc chắn ông ta đều để mắt đến, đệ phải lựa lấy mà làm. Có chuyện gì hỏi thêm sư phụ đệ là Tề tiên sinh ấy.”
“Vâng, vâng, ca ca, đệ biết rồi.”
Phó Yên ngồi nghe bọn họ nói chuyện một lát, thấy hai người trò chuyện rất hợp nhau, ngồi lâu cũng nhàm chán, liền muốn đi xuống phòng bếp hỗ trợ.
Khi Phó Yên thấy bọn họ ngừng chuyện lại một lúc liền chạm chạm vào Tiêu Liệt: “A Liệt ca, ta đi xuống phòng bếp nhìn xem.”
Tiêu Liệt ngẩng đầu, thấy nàng nói như vậy liền gật gật đầu chỉ đường cho nàng: “Phòng bếp ở phía trước, bên phải, nàng đi đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận