Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 240 - Hoả khí 1




Có thể có nước để lau chùi một phen cũng tốt hơn nhiều so với lúc đầu.
Phó Yên nhướng mi ngồi trở lại giường.
Lúc này đang là sau ngọ, không tính là quá lạnh.Nhưng Tiêu Liệt vẫn để trong góc phòng hai chậu than, chỉ sợ Phó Yên cảm lạnh.
Sắp xếp ổn thỏa, Phó Yên ở bên trong phòng lau mình. Cách tấm bình phong, Tiêu Liệt vẫn lo lắng nhắc nhở nàng: "Nàng lau sơ qua là được rồi, đừng kéo dài lâu quá."
Trong tiếng nước "ào ào", âm thanh trả lời lanh lảnh của Phó Yên lộ ra chút vui vẻ: "Biết rồi biết rồi, chàng xem thử Nhu Nhu tỉnh chưa?"
Tiêu Liệt lắc đầu, bất đắc dĩ quay về giường.
Nhu Nhu đang mở to mắt nhìn chằm chằm màn giường, khó có khi không khóc nháo.
Tiêu Liệt thuần thục ôm lấy con gái: "Nhu Nhu hôm nay thật ngoan."
Cơ thể trẻ nhỏ mềm mại, dựa vào lòng Tiêu Liệt, ngậm tay.
Tiêu Liệt lấy bàn tay nhỏ của bé ra, dùng khăn bông nhẹ nhàng lau đi nước dãi cho cô bé.
"Đói bụng rồi sao? Đợi một chút ha, nương con đến ngay đây."
Tiêu Liệt ôm tiểu bảo bảo nhẹ nhàng đi lại trong phòng, mà cô bé Nhu Nhu này khi có người nói chuyện với bé thu hút sự chú ý sẽ không tùy ý khóc nháo.
"Nhu Nhu tỉnh rồi? A Liệt ca, chàng ôm con chơi một lát, ta ra liền đây." Phó Yên sau tấm bình phong nghe được động tĩnh nhanh chóng hoàn thành chuyện trong tay.
"Được."
Tiêu Liệt nghe tiếng nước sau tấm bình phong, một cỗ khô nóng không biết tên đột nhiên bùng lên từ đáy lòng.
Khụ khụ, hai người họ cũng lâu rồi chưa gần gũi.
Tai Tiêu Liệt đỏ lên, xấu hộ đè nén cơn khô nóng trong lòng.
Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, cơ thể A Yên hiện không tiện, đây không phải lúc muốn!
Đột nhiên cô nhóc Nặc Nặc trong lòng ngực vỗ tay tát một cái lên mặt Tiêu Liệt, dùng nắm tay nho nhỏ đập. Bé còn lầm bầm với cha hai tiếng, giống như người đang ôm sao lại không nói chuyện với bé.
Nắm tay nhỏ đánh người không đau, nhưng cũng thật khéo.
Tiêu Liệt nhìn ánh mắt trong trẻo của cô con gái càng thêm xấu hổ. Hắn lắc lắc đầu, ôm Nhu Nhu vào trên giường trong phòng, lấy con búp bê do Thạch bà bà làm cho bé chơi.
Cuối cùng cũng sợ trời lạnh sẽ bị cảm, Phó Yên lau sạch cơ thể, tóc tai xong liền cảm thấy cả người sảng khoái.
Nàng đổi một bộ trung y mới đi đến, lấy một chiếc áo khoác ngoài sạch từ trong ngăn tủ. Phó Yên vừa mới rửa mặt xong, khuôn mặt hồng hào, cổ áo hơi mở ra để lộ một mảnh nhỏ làn da trắng nõn, cả người kiều diễm, ướt át.
Tiêu Liệt chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong đầu đã nở hoa. Hắn đỏ mặt quay đầu, thấp giọng nhắc nhở Phó Yên: "Nàng mau mặc xiêm y vào đi."
"Đang tìm đây." Phó Yên không phát hiện ánh mắt nồng nhiệt của hắn.
Mặc xong xiêm y, Phó Yên đi đến cạnh Tiêu Liệt, nắm lấy tay nhỏ của Nhu Nhu lắc lắc: "Nhu Nhu và cha đang chơi cái gì đó?"
Một tay khác của Nhu Nhu cũng đang cầm một con búp bê.
Phó Yên: "À, Nhu Nhu đang chơi với búp bê à, nương cùng chơi với con có được không?"
Bọn họ đều biết cô bé còn nhỏ không hiểu lời người lớn, nhưng Phó Yên vẫn khăng khăng bảo mọi người nói chuyện với Nhu Nhu nhiều hơn, trẻ con chính là đang bắt chước bộ dáng của người lớn mà trưởng thành.
Nói không chừng Nhu Nhu nghe nghe liền có thể sớm ngày học được cách mở miệng nói chuyện.
Phó Yên vô cùng chờ mong đến lúc cô bé có thể mở miệng kêu cha nương.
Phó Yên vừa ghé sát vào, Tiêu Liệt liền ngửi được mùi thơm trên người nàng, mùi hương sau khi rửa mặt hòa với hương sữa, giống như một cái móc nhỏ từ mũi câu dẫn đến trái tim hắn, lại khiến hắn rục rịch,
Tiêu Liệt không được tự nhiên di chuyển cơ thể, lại đưa cô bé để vào lòng ngực Phó Yên: "Hẳn là Nhu Nhu sắp đói bụng rồi, nàng mau cho bé ăn đi. Ta đi đổ nước."

Bạn cần đăng nhập để bình luận