Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 232 - Phấn khích 1




Phấn khíc
Một tiếng kêu đau tê tâm liệt phế, Phó Yên đau đến mức gần như muốn ngất đi.
"Oe oe oe..."
Tiếng khóc nỉ non của đứa bé đã mang lại niềm vui cho căn phòng sinh đầy mùi máu tươi này.
"Trước đơm hoa sau kết quả." Bà đỡ Lý ôm lấy đứa bé báo tin vui cho bọn họ: "Chúc mừng lão gia phu nhân! Là một tiểu thiên kim đấy."
Phó Yên kiệt sức, mặt mũi tái nhợt, đôi mắt khép hờ nằm ở đó, nàng vô cùng yếu ớt.
Lúc này Tiêu Liệt tạm thời chưa thể quan tâm đến con gái mới sinh của mình, chỉ ôm Phó Yên khẽ gọi tên nàng, sợ nàng hôn mê.
"A Yên, nàng nhìn ta này." Hắn đưa tay gạt sợi tóc ướt sũng dính trên mặt Phó Yên.
Lý bà bà và con dâu thấy hai vợ chồng đều không nhìn đứa bé, còn tưởng rằng chủ nhân nhà này không thích con gái.
Con dâu Lý gia thầm thở dài, xem ra tiền mừng hôm nay nên quên đi. Cả hai lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Thạch bà bà ôm lấy đứa bé dùng nước ấm để tắm, lại quấn bé lại để bên giường Phó Yên.
"Nào, phu nhân nhìn tiểu bảo bảo rồi hãy ngủ tiếp a."
Phó Yên cố gắng mở mắt, bảo bảo trước mắt cả người đỏ hỏn, tiếng khóc khiến nàng ù cả tai.
Có thể khóc như vậy, là tiểu ma tinh sao?
Tuy thoạt nhìn đứa bé có nhiều nếp nhăn, cả người đỏ hỏn, nhìn không đẹp, nhưng Phó Yên vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Phó Yên nâng ngón tay, Tiêu Liệt lập tức nắm lấy.
"A Liệt ca... Ta mệt quá, ngủ một lát..." Vừa dứt lời, Phí Yên liền mỉm cười lộ ra vẻ thoải mái nhắm mắt lại.
"Ngủ đi." Tiêu Liệt vuốt trán nàng, lại ngẩng đầu nói với Thạch bà bà: "A Yên mệt nên ngủ sao? Ta bảo Lâm đại phu đến khám cho nàng ấy đi."
Thạch bà bà gật đầu, bế đứa nhỏ nhét vào lòng Tiêu Liệt: "Vậy lão gia ôm tiểu bảo bảo, ta đi tắm rửa thay y phục cho phu nhân."
Tiêu Liệt bị Thạch bà bà đẩy đến phòng khách ở đông phòng, toàn thân cứng đờ.
Tiêu bảo bảo trong lòng cha vậy mà lại không hề khóc, chẹp miệng tiếp tục ngủ.
Đến lúc này Tiêu Liệt bỗng nhiên có cảm giác chân thật. Đây là con gái của mình, cô bé sinh ra bình an, hắn làm cha rồi!
Đứa trẻ nhỏ xíu giống như một miếng điểm tâm đẹp đẽ mềm mại trong lòng hắn, vừa chạm đã muốn vỡ.
Tiêu Liệt lần đầu làm cha, vì hành động vừa rồi mà anh sững người tại chỗ, không dám cử động, sợ không ôm được tiểu bảo bảo.
Có lẽ Lý bà bà nhìn không nổi, buông đồ đạc thu dọn trong tay xuống: "Ta ôm cho ngài trước, ngài ra có việc thì ngoài trước đi."
Tiêu Liệt cẩn thận giao đứa nhỏ cho Lý bà bà, thở phào nhẹ nhõm ra khỏi đông phòng.
"Sao rồi." Tôn Trường Minh cùng Thạch Dương, Thạch Mãn đều xông đến.
Tiêu Liệt nhịn không được, nở nụ cười ngây ngô: "Đều tốt, mẹ con bình an."
Mọi người đều thả lỏng tâm trạng đang treo lơ lửng. Tôn Trường Minh cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vỗ bả vai Tiêu Liệt: "Tiểu tử này được lắm."
Tiêu Liệt: "Lâm đại phu đâu?"
Thạch Dương: "Còn đang ngồi trong nhà chính."
Tiêu Liệt sải bước chân đi vào, thi lễ với Lâm đại phu: "Làm phiền Lý lão thức một đêm, còn phải làm phiền ngài đến khám cho vợ ta lần nữa."
"Không sao." Lâm đại phu mở mắt, cố gắng lấy lại tinh thần. Lấy tiền làm việc, đều là việc nên làm.
Tiêu Liệt dẫn Lâm đại phu vào trước đông phòng, gõ cửa: "Thạch bà bà, thu dọn xong chưa?"
"Được rồi được rồi, các ngươi vào đi."
Phó Yên đã tắm rửa xong, nằm trên giường nghỉ ngơi. Lâm đại phu bắt mạch xong cười nói: "Tôn* phu nhân không sao cả, chỉ là kiệt sức nên ngủ thiếp đi, về sau chú ý bồi bổ cơ thể dưỡng lại nguyên khí là được."
Lâm đại phu đứng dậy, Tiêu Liệt đưa cho ông một lượng bạc tiền khám bệnh.
"A Dương, đệ tiễn Lâm đại phu đi."
"Vâng ạ. Lâm đại phu, ngài đi bên này."

Bạn cần đăng nhập để bình luận