Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 380 -




"A Yên, nàng vừa nói gì?" Tiêu Liệt trợn tròn mắt nhìn Phó Yên.
Phó Yên đứng dậy kéo hắn ngồi vào bên cạnh.
"A Liệt ca, trước tiên chàng đừng quản ta nghĩ như thế nào, chàng thật sự không muốn tới biên cương sao?"
Tiêu Liệt đánh giá thần sắc bình tĩnh của Phó Yên, suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào.
Phó Yên ngước mắt liếc nhìn hắn: "Suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói."
Lúc này Tiêu Liệt mới thành thành thật thật nói: "Ta muốn tới biên cương, đánh đổ giặc ngoài, kiến công lập nghiệp."
Vừa dứt lời, hắn lập tức bổ sung: "Nhưng mà ta đều nghe lời nàng. Nếu nàng không muốn ta đi, ta sẽ không đi."
Phó Yên lắc đầu: "Không cần đâu."
Nam nhân của nàng có chí hướng lập nghiệp, sao nàng có thể ngăn cản chỉ vì tư tâm của chính mình cơ chứ.
Đứng ở vị trí của hắn, nàng tự hỏi, nếu lúc trước nàng muốn mở cửa hàng buôn bán, Tiêu Liệt phản đối, một nữ nhân gia như nàng xuất đầu lộ diện sẽ tổn hại đến thanh danh, tất nhiên nàng cũng sẽ không vui.
Trong lòng ai cũng sẽ có lý tưởng và khát vọng của mình, đều muốn đạt được thành tựu.
Mặc dù Phó Yên không nỡ, nhưng hai ngày nay nàng đã bình tĩnh suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, cũng đã muốn đồng ý.
Tiêu Liệt muốn xông pha, nàng sẽ để hắn đi. Trong nhà có nàng trông coi, chỉ cần Tiêu Liệt có thể bình an trở về là tốt rồi.
Phó Yên thở dài, nghiêng người vuốt ve đôi lông mày của Tiêu Liệt: "Lúc trước ta cần một ít thời gian để suy nghĩ cho kỹ. A Liệt ca, chàng muốn đi thì cứ đi, trong nhà đã có ta, ta sẽ là hậu phương giúp chàng bảo vệ gia đình này. Chàng chỉ cần đồng ý với ta một việc, nhất định phải trở về bình an từ đầu đến chân."
Hầu kết Tiêu Liệt phập phồng, hắn kéo đôi bàn tay nhỏ bé của Phó Yên đặt lên môi hôn một cái.
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn! (1)
(1) Thành ngữ “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Tiêu Liệt không nghĩ tới sau hai ngày bị thê tử lạnh nhạt, rốt cuộc cũng đã đồng ý cho hắn nhập ngũ. Ban đầu hắn đã chuẩn bị tốt buông tha lần này, cùng Phó Yên quay trở về thành Thạch Châu, kiếm tiền sống cuộc sống gia đình an ổn bình yên ở nơi đó.
Thê tử của hắn thật tốt, vậy mà đồng ý cho hắn đi rồi.
Hốc mắt Tiêu Liệt có chút ửng đỏ, giọng nói có chút khàn khàn: "Tốt, A Yên, ta đồng ý với nàng, nhất định sẽ giữ cái mạng này thật tốt để còn quay về gặp nàng."
Phó Yên nhìn thần sắc kích động của hắn, sao lại không biết tâm nguyện của Tiêu Liệt được. Lựa chọn này, hẳn là nàng không làm sai.
"Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. A Liệt ca, chàng tới chiến trường, đừng lo lắng việc trong nhà, hãy dốc hết toàn lực. Ta sẽ nói với bọn nhỏ, chàng là đi bảo vệ quốc gia này, là chiến binh đầu đội trời, chân đạp đất."
Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách... Tiêu Liệt chậm rãi nghiền ngẫm những lời này, con ngươi đen láy càng phát sáng.
Lời nói của thê tử hắn chạm đến đáy lòng hắn.
Tiêu Liệt ôm cổ Phó Yên, vô cùng cảm kích sự thấu hiểu và ủng hộ của nàng.
Phó Yên tựa cằm lên đôi vai rộng lớn mạnh mẽ của Tiêu Liệt, thuận thế mà ôm hắn.
Lãnh đạm hai ngày trước biến mất hầu như không còn, giữa hai người lại một lần nữa tràn ngập sự ấm áp và thương cảm.
Được thê tử đáp ứng, trong lòng Tiêu Liệt như vừa nuốt một viên thuốc an thần.
Được Phó Yên ôm, lại nghĩ tới mấy ngày tới sẽ phải khởi hành xuất chinh, trong lòng Tiêu Liệt lưu luyến thê tử và mấy đứa nhỏ, cũng thương nhớ gia đình này.
Hắn vén tóc mai đen nhánh trên mặt Phó Yên lên, trầm giọng cười hỏi: "Ta là chiến sĩ bảo vệ của bọn nhỏ, vậy ta là cái gì của nàng?"
Phó Yên mỉm cười, nhẹ giọng nói bên tai Tiêu Liệt: "Chàng là phu quân của ta, là anh hùng của ta! Ta còn phải nhờ anh hùng bảo vệ hơn nửa đời sau của ta đấy!"
Trong lòng Tiêu Liệt như có một dòng nước ấm chảy qua, hắn đỏ mặt tía tai, lại ôm nàng sát vào ngực như nâng niu trân bảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận