Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 477 -




Nếu không có họ, có lẽ hắn đã chết ở góc nào đó từ lâu rồi.
Làm người không thể vong ân phụ nghĩa, hắn không nên đổi lại họ Bùi này nữa, hương hỏa của Phó gia thì để nhi tử của hắn kế thừa vậy.
Bùi Mặc âm thầm suy nghĩ sắp xếp, hoàn toàn không để ý bản thân hắn hiện tại ngay cả tức phụ vẫn còn chưa có.
Tuy nhiên, được thăng quan tiến chức dù sao cũng là đại hỷ sự làm rạng rỡ dòng họ, hắn cũng muốn đưa Phó Yên trở về thành Thanh Châu báo với tổ tông, cha nương một tiếng.
Bùi Mặc lựa thời gian thích hợp để thảo luận cụ thể chuyện này với Phó Yên.
Trước tiên, hắn đưa một khay vàng bạc và ngân phiếu cho Phó Yên, cảm thấy hơi xấu hổ khi muốn nhờ muội muội giúp đỡ.
“???” Phó Yên nhìn số ngân lượng xa xỉ trên bàn, băn khoăn khó hiểu rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ca ca, thứ này để làm gì vậy?”
“Cái này…… viện trạch và ngân lượng do bệ hạ ban thưởng, muội cứ cầm lấy xem nên bố trí như thế nào.”
Việc này đã sớm được quyết định rồi, Phó Yên cũng không từ chối. Bệ hạ còn ban cho Tiêu Liệt một tòa đại viện. Một tòa phải dọn dẹp, hai tòa cũng phải dọn dẹp. Chỉ cần tìm người để làm một thể là được.
Trạch viện mà bệ hạ ban thưởng chủ yếu là gia sản bị tịch thu của những tội thần triều đình trước kia, nếu là trạch viện đã bỏ từ lâu, có lẽ bên trong sẽ hơi hoang vắng, cần phải sửa sang, sắp xếp lại một phen. Nhưng dù sao cũng không cần dùng đến nhiều ngân lượng như thế này.
Phó Yên khuyên nhủ: “Bố trí trạch viện cũng không dùng đến nhiều như vậy, ca ca lấy về một chút đi.”
“Không cần đâu.” Bùi Mặc gãi gãi đầu, “Ta đã phái người đi Mạc Bắc đón dưỡng phụ, dưỡng mẫu và các đệ đệ, sau này ta ở Vân Kinh thường xuyên, cũng để bọn họ lại đây cùng hưởng phúc. A Yên, muội cũng biết rồi, bọn họ đều là những người bình thường, không hiểu quy củ hành sự ở Vân Kinh và trong phủ. Không những phải bố trí trạch viện chu đáo, việc chọn người gì gì đó cũng phải vất vả, muội giúp ta tìm xem.”
Cha nương không hiểu, hắn ta cũng không hiểu. Mấy ngày nữa sẽ chính thức nhậm chức làm việc, hiện tại Bùi Mặc đã quen với những quy định về nhân sự trong chốn quan trường, ngày nào cũng bận tối mày tối mặt cùng với Diệp Trác, Tiêu Liệt và La Chấn Bắc.
Khi lập ra tòa phủ mới, chọn người cũng là chuyện quan trọng. Hắn chỉ yên tâm để muội muội chọn lựa.
Hơn nữa, ngoài những việc lớn nhỏ vụn vặt trong phủ, còn có chuyện hôn sự nữa.
Trong mắt Bùi Mặc ánh lên nét dịu dàng, “Những việc trong phủ chắc chắn sẽ tốn kém nhiều ngân lượng, ngoài việc này, không bao lâu nữa, hôn............ hôn sự của ta cũng cần quyết định……”
“Thật sao? Khi nào thì quyết định?” Phó Yên tiến lại gần hơn một chút, vui mừng mở to đôi mắt hoa đào.
“Muội biết rồi à?” Bùi Mặc chớp mắt hỏi.
Nhất thời vui mừng quá lỡ làm lộ bí mật, Phó Yên mỉm cười lấy lòng ca ca.
Bùi Mặc không cần nghĩ cũng biết ai nói cho nàng: “A Liệt nói phải không?”
Phó Yên rụt cổ lại.
Bùi Mặc thở nhẹ “xùy” một tiếng: “Tên tiểu tử đó không làm do thám thật đáng tiếc.”
“Không phải ta không nói cho muội.” Đối với muội muội, hắn không hề trách gì, chỉ ôn tồn giải thích rằng, “Chuyện này vốn không phải quyết định từ ban đầu, không thể tùy tiện nói ra làm hỏng danh tiếng của cô nương nhà người ta được.”
Phó Yên mím môi lại, liên tục gật đầu đồng ý với hắn: “Đúng, đúng, đúng, ca ca nói rất phải. Danh tiếng của đại tẩu là quan trọng!”
Đúng là đồ quỷ bỡn cợt mà!
Bùi Mặc: “Đừng loạn nữa, nói chuyện nghiêm túc đó.”
“Được, được, được, đại ca, hôn sự quyết định ngay lúc này sao?”
“La phu nhân chính là dì của đại tiểu thư Triệu gia. Bà ta nói với ta, ngoại tổ mẫu của Trịnh gia đã thay Triệu tiểu thư đồng ý việc hôn nhân này. Chờ cha nương tới, chúng ta sẽ phái người đến Triệu phủ cầu thân.”
Phó Yên đã từng ở trong Triệu phủ, nàng cảm thấy bản thân hiểu được một chút tính tình của Triệu lão gia và phu nhân. Còn vị Triệu phu nhân kia có thể không hẳn vui vẻ khi Triệu Vân Yên tìm được một mối hôn sự tốt đẹp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận