Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 292 - Phóng tịch 1




Lúc này Tiêu Liệt và Phó Yên đều thấy rõ ràng.
Không đợi Nhu Nhu phản ứng lại khóc, hai người nhanh chóng lật cô bé về.
Nhu Nhu lại nằm ngửa, mờ mịt lắc lắc chân răng.
Phó Yên: "Nhu Nhu, giống như lúc nãy vậy, con lật người lần nữa đi?"
Đáng tiếc lúc này, bất luận cha nương khuyên bảo chờ mong như thế nào, Nhu Như đều tự mình ngáp một chút, nhắm hai mắt lại nặng nề ngủ mất.
Nhu Nhu ngủ say, hai vợ chồng bên kia lại kích động đến mức nhỏ giọng tán gẫu đến nửa đêm.
Quả nhiên đúng như lời Thạch bà bà nói.
Sau khi Nhu Nhu biết lật người, dần dần có thể ngồi một chút.
Sự hứng thú của người trong nhà đều tập trung trên người bé, thường xuyên cầm đồ chơi thu thú bé xoay người hoặc kéo bé ngồi dậy với một lực nhỏ.
Bởi vì biết chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ rời đi, khoảng thời gian này Tôn Trường Minh chủ động xuống núi đến đây thăm Tiêu gia và Nhu Nhu.
Nhìn thấy Nhu Nhu có thể "ê a bi bô" ngồi xuống chơi búp bê, Tôn Trường Minh kích động mà ban đêm uống thêm vài chén rượu với Tiêu Liệt, ngủ lại Tiêu gia ba ngày.
Tháng tám, mỗi ngày Phương Phương đều đúng giờ đến bắt đầu làm việc.
Thạch bà bà bắt tay chỉ bảo nàng rửa cùng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, những thứ này phần lớn đều có thể hoàn thành bằng giếng nước bên trong sân. Chuẩn bị xong Thạch Dương sẽ đem mấy thứ này vào phòng bếp làm điểm tâm. Mà Phương Phương cũng tự giác dừng bước ở ngoài phòng bếp.
Cuối cùng việc quét dọn rửa cùng khuân vác, bày biện điểm tâm, Phương phương làm một cách sạch sẽ nhanh nhẹn.
Vả lại nàng vừa đến trong viện Tiêu gia liền vùi đầu vào làm việc, không có một khắc nào ngưng nghỉ, cũng không nói nhiều nhìn loạn, Phó Yên và Thạch bà bà rất đều rất hài lòng.
Trải qua tháng thứ nhất, Phó Yên hào phóng đưa nửa lượng bạc cùng một phần điểm tâm đưa cho nàng: "Phương tẩu tử vất vả rồi, tiền lương sau này Thạch Dương sẽ thanh toán hàng tháng cho ngươi."
"Cảm ơn bà chủ!" Phương Phương nắm chặt bạc, mở miệng không nói được lời nào khác, chỉ có thể chân thành cảm tạ.
Phó Yên: "Mau về đi, người trong còn đang chờ đó."
Tiễn Phương Phương đi, sau khi ăn cơm tối Phó Yên giữ mọi người lại nói chuyện.
Tiêu Giản thì lại ở trong thư phòng trông Nhu Nhu.
Ba người Thạch gia lẳng lặng ngồi một bên, cùng đợi Phó Yên.
Phó Yên nhìn bọn họ, lấy ra một cái hộp nhỏ đặt trên bàn bên cạnh.
"Một năm nay, cảm ơn sự chăm sóc mọi người."
Thạch bà bà đáp lời: "Phu nhân nói gì vậy, đều là chuyện bổn phận, không đáng cảm ơn."
Phó Yên mỉm cười đẩy chiếc hòm trong tay: "Ta sớm đã nói qua trước đó, muốn khôi phục hộ tịch cho mọi người. Trong này là khế ước bán thân của ba người, ngày mai sẽ theo A Liệt ca đến phủ nha làm đi."
Ba người Thạch gia đều bị tin tức này làm khiếp sợ.
Có thể thay đổi nô tịch dễ như vậy sao? Thời gian này mới bao lâu chứ, lúc đầu bọn họ đều nghĩ vào nô tịch chính là số phận cả đời không thể thoát khỏi.
Phó Yên biết bọn họ muốn nói gì, tiếp tục nói: "Một năm nay, Thạch Dương hao tâm tổn sức cửa hàng, khi ta mang thai có thể nói là tay nghề của Thạch Dương chống đỡ, Thạch bà bà lớn tuổi lại làm việc tuyệt đối không ít, có ngài ở đây, ta cùng A Liệt ca mới có thể an tâm nuôi lớn Nhu Nhu."
Thạch Mãn nháy đôi mắt to linh động, mong chờ nhìn nàng, Phó Yên lại cười bổ sung: "A Mãn của chúng ta cũng là một cô bé giỏi giang, giúp ta rất nhiều."
"Không nói nữa, một năm nay tiền mọi người giúp ta cũng đủ bù vào bạc lấy ra trước đây."
Nếu nói không kích động là không thể nào.
Thạch bà bà nhìn cháu trai cháu gái tuổi còn nhỏ, cũng không có cách dối lòng cự tuyệt. Bà già rồi, dù cho nửa đời sau được đứng bên cạnh phu nhân, làm trâu làm ngựa cho phu nhân, bà cũng can tâm tình nguyện. Nhưng cháu trai cháu gái còn phải lập gia đình sinh con, nếu vẫn là nô tịch, con cháu đời sau đều không thể thoát khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận