Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 172 - Ân cần một cách khó hiểu 2




Ân cần một cách khó hiểu 2
Nghĩ đến chuyện hôm nay, Trương thẩm cười to mà ngồi xuống: “Hai đứa nó muốn lôi kéo nhà mẹ đẻ bọn nó một tay ý mà.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hôm nay A Yên tới đây một chuyến, dạy ta phương pháp thêu mới gọi là thêu chữ thập…”
Trương thẩm kể lại đầu đuôi câu chuyện ban ngày nói cho Tôn Trường Canh nghe.
Tôn Trường Canh nghe xong trầm mặc trong chốc lát.
Ông cau mày trầm giọng nói với tức phụ: “Đây là chuyện tốt. A Yên giới thiệu cho chúng ta phương pháp này, mặc kệ bà tìm được bao nhiêu người ở trong thôn làm thì bà cũng phải phụ trách chuẩn bị tốt hàng hóa cho tiệm vải nhà người ta, nếu không sẽ ảnh hưởng đến A Yên.”
“Ta biết! ông tưởng cả ngày ông làm trưởng thôn có bản lĩnh nghĩ được sâu sa phải không, trong lòng ta hiểu rõ mà.”
“Tính cách người ở trong thôn thế nào bà cũng biết rồi, những kẻ tâm thuật bất chính gian dối thủ đoạn thì bỏ đi.”
“Tìm bọn họ ta còn sợ phiền phức ấy.”
Hai vợ chồng già thảo luận với nhau ở trong phòng về tính cách nhân phẩm của những nhà trong thôn, trong phòng Thôi Đào Nhi cũng không thiếu được việc đàm luận.
Thấy tức phụ đã dọn dẹp xong rồi tiến vào, Tôn Thế Lễ bế con gái nhỏ về phía giường.
Hắn nhẹ giọng nói: “Hôm nay hai người nàng và đệ muội bị sao vậy? Uống lộn thuốc à?”
Thôi Đào Nhi: “Viên Viên ngủ rồi à?
“Ngủ. Đang hỏi nàng đó.”
Thôi Đào Nhi đẩy nam nhân của mình ra, nằm xuống: “Có nói chuyện tử tế hay không. Chuyện tốt đó!”
“Chuyện tốt gì vậy?” Tôn Thế Lễ ghé sát vào hiếu kỳ nói.
“Hai ngày nữa chàng sẽ biết. Chờ ta thành công, ta sẽ làm cho mỗi người một đôi giày mới.”
Thôi Đào Nhi dự tính đến lợi ích mà thêu chữ thập mang lại, cố gắng tích cóp mười ngày nửa tháng là có thể thêu một đôi giày mới cho mọi người trong nhà từ già đến trẻ, còn về phần bộ đồ mới thì sẽ phải tiếp tục tích cóp, tích cóp.
“Ôi chà, Đào Nhi nhà ta hào phóng thật, nương cho nàng tiền riêng à?”
“Cút đi! Lão nương dựa vào bản lĩnh của chính mình kiếm được!” Thôi Đào Nhi đẩy Tôn Thế Lễ, “Được rồi được rồi, không thèm lải nhải với chàng nữa, nhanh đi ngủ đi, ngày mai ta còn bận việc nữa.”
Tôn Thế Lễ nghe lời mà nằm yên……
Sáng sớm ngày hôm sau, nữ nhân ở Tôn gia đều dậy sớm bắt tay vào việc.
Bưng cơm sáng đã nấu xong lên bàn.
Các nàng liền ăn màn thầu, uống hết một chén cháo rồi buông đôi đũa xuống.
Trương thẩm sửa sang lại mọi thứ xong, trước khi đi nói với người trong nhà: “Hôm nay ta đi tìm mấy nhà, giữa trưa chưa chắc đã quay trở về, các ngươi đừng chờ ta.”
Nói xong bà liền vội vàng rời đi.
Thôi Đào Nhi cũng đứng lên dặn dò Tôn Thế Lễ: “Hôm nay ta cũng về nhà mẹ đẻ, giữa trưa không trở lại. Thế Lễ chàng tự giải quyết cơm trưa của chính mình nhé, đừng quên đi đưa đón con cái.”
“Tẩu tử từ từ chờ muội,” Vương Thục buông chén đũa hô, “Muội cũng trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
Tôn Trường Canh bình tĩnh gật đầu: “Các con vội thì cứ đi đi.”
Nháy mắt công phu, người liền đi mất tăm.
Tôn Thế Lễ nắm màn thầu trong tay, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Cha? Bọn họ đang làm gì thế.”
“Chờ tức phụ con trở về, con bảo nó chậm rãi nói cho con nghe đi.”
Tôn Trường Canh ôm cháu gái út đã ăn no: “Đi nào, Viên Viên cùng gia gia đi ra ngoài chơi nha. Hai con đừng quên rửa chén và đưa con cái đi học nhé.”
Trước hết tìm mấy nhà thân cận thương lượng ổn thỏa, Trương thẩm liền mang theo con dâu cả Thôi Đào Nhi đi tới Tiệm vải Lý Ký.
Nghe nói bọn họ là do Phó Yên giới thiệu lại đây, nương tử quản sự là Hạ Hà nhiệt tình đưa bọn họ vào kho hàng nhỏ ở hậu viện.
Hỏi rõ ràng số lượng, Hạ Hà sửa soạn lại vải dệt sợi tơ xong xuôi rồi đưa cho bọn họ, cũng hẹn 10 ngày sau sẽ giao hàng.
Lần đầu tiên nên Trương thẩm lấy không nhiều chủng loại và số lượng, chờ đến khi làm xong lô hàng này rồi bàn giao trở lại, hai bên cũng có thể hiểu biết lẫn nhau hơn.
“Hạ quản sự, chúng ta đi trước nhé.” Trương thẩm giao tiền thế chấp rồi cáo từ.
“Các ngài đi thong thả nhé.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận