Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 357 - Lừa gạt 2




Lừa gạt 2
Mấy nhà hàng xóm với Tiêu gia cũng bị kinh động, đứng ở sân nhà mình nhìn từ xa.
Thôi Hạnh Hoa không nhịn được bèn mắng họ: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy đàn bà sinh con bao giờ à!”
“Con dâu nhà bà chưa đến tháng sinh mà?”
“Đúng rồi, giờ mới được tám chín tháng thôi? Vậy là sinh non à?”
Thôi Hạnh Hoa bị hỏi đến bực cả mình, “Hơi đâu mà nói với các người, tôi còn phải đi tìm Tôn Ngũ nãi nãi cái đã.”
“Vậy thì mau mau đi mời người đến đi, sinh non như vậy thật không tốt chút nào.”
Sau khi A Nhụy kiệt sức mới sinh hạ được đứa con nhỏ gầy yếu, tiếng khóc cũng hổn hển như tiếng mèo con. Thế nhưng ba người Tiêu gia đều mừng, cười toe toét đến tận mang tai, vậy là Tiêu gia có người nối dõi rồi!
Dường như họ đều đã quên A Nhụy bị Thôi Hạnh Hoa va chạm nên mới sinh non, mọi người trong nhà đều không hề nói thêm một câu. Thôi Hạnh Hoa dồn hết tâm sức chăm sóc tôn tử, còn hào phóng đến mức thịt một con gà để bồi bổ cho A Nhụy.
Sau khi làm nghi lễ “Tẩy Tam” (3 ngày sau khi sinh) cho đứa nhỏ, Tiêu gia nở mày nở mặt, mời quá nửa người trong thôn tới ăn mừng, thông cáo Đại Bảo nhà họ đã có người nối dõi, để những người từng chế nhạo Đại Bảo nhà họ đều được nhìn qua đứa nhỏ.
Tuy vậy, cuộc vui tưng bừng chẳng qua được hai ngày, đêm hôm sau, mọi nhà trong thôn đều đã ngủ, một chiếc xe ngựa chạy vào thôn An Bình, lao thẳng đến dừng trước của nhà Tiêu Đại Bảo.
Nghe tiếng đập cửa, Thôi Hạnh Hoa khoác áo ra mở cửa, “Muộn quá rồi, là ai vậy?”
Nam nhân ngoài cửa lưng hùm vai gấu, cao to vạm vỡ, đằng sau hắn cũng có hai nam nhân rõ ràng cũng không có ý tốt.
Không đợi Thôi Hạnh Hoa kịp khép lại cánh cửa, một người đứng chắn cửa, đẩy Thôi Hạnh Hoa đang đứng trước cửa lảo đảo một cái.
“Các ngươi…… Ô……” Người nọ không nói một lời liền trói Thôi Hạnh Hoa lại, bịt miệng bằng miếng vải, đẩy bà ta xuống đất. Thôi Hạnh Hoa sợ đến mất mật, những người này chẳng lẽ là thổ phỉ? Ông trời ơi, sao lại khiến nhà bọn họ gặp phải đám người hung ác này!
Tên nam nhân cầm đầm trực tiếp đẩy cửa phòng Tiêu Đại Bảo.
Tiêu Đại Bảo và A Nhụy đều sửng sốt, kinh hãi.
Tiêu Đại Bảo túm lấy chiếc chăn cuộn mình lại bên trong giường: “Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi là ai?” A Nhụy đưa tay ra che chở cho con nhỏ.
Nam nhân kia lạnh lùng nói với A Nhụy: “Ta tới đón nàng đây.”
A Nhụy nhận ra, đây là người đã hẹn đến đưa nàng đi.
A Nhụy lập tức bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng và trìu mến nói: “Lý lang, chàng tới đón hai mẫu tử ta sao? Ta chờ chàng cực khổ biết chừng nào.”
Nam nhân này vốn họ Mã, khẽ nhếch khóe miệng.
Hắn cũng không nói tiếp, thấy A Nhụy ôm chặt con nhỏ, liền trực tiếp hất tung chiếc chăn trên người Tiêu Đại Bảo, ôm A Nhụy rồi chạy ra phía ngoài.
A Nhụy vội vàng nói thêm: “Đồ đạc của ta còn ở cái rương trong góc phòng, cần phải mang đi!”
Một người khác bèn y theo lời xách mang đi.
Mùa đông, gió lạnh thổi một hồi, Tiêu Đại Bảo run rẩy chợt bừng tỉnh, tức phụ của hắn bị người ta đưa đi rồi sao?!
Tiêu Đại Bảo vừa lăn vừa bò đuổi tới ngoài sân, “Thả tức phụ và nhi tử ta ra!”
Đúng lúc đó, Tiêu Cường nghe được động tĩnh, ra ngoài xem xét.
Hai nam nhân còn lại cũng làm y như cách cũ, trói Tiêu Đại Bảo rồi đến Tiêu Cường, đem cả ba người Tiêu gia ném thành một đống.
Nam nhân được A Nhụy gọi là “Lý lang” đứng trước mặt ba người Tiêu gia, mặt lạnh băng không có một chút cảm xúc gì, nói: “A Nhụy là nữ nhân của ta, nhi tử cũng là của ta, nay ta tới đón hai bọn họ đi. Cảm ơn gia đình các người đã chăm sóc tiện nội ta nửa năm qua.”
A Nhụy dựa vào lòng người nam nhân kia, khóe miệng mỉm cười không khác gì những ngày qua.
Nàng cười khanh khách, nhìn Tiêu Đại Bảo, nói: “Đại Bảo ca, Lý lang tới đón ta cùng nhi tử rồi, lòng tốt của đại ca, thiếp nhất định sẽ ghi tạc trong lòng.”
Tiêu Đại Bảo quỳ rạp trên mặt đất, khóe mắt muốn nứt ra, con tiện nhân này! Ả đã lừa hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận