Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 433 -




"Đây là do ta tìm thợ chế tác của phủ để làm đấy, nếu ngươi thích, ta sẽ nói họ làm cho ngươi hai cái để trong phòng." Phó Yên lật sổ sách, cười nói.
Diệp Thiên Linh: "Về nhà ta sẽ tìm người làm."
Sau khi Phó Yên kiểm tra đối chiếu các khoản trong sổ sách xong, nàng đi tới kéo Diệp Thiên Linh: "Được rồi, mọi thứ đã được chuẩn bị thỏa đáng, ít ngày nữa là chúng ta có thể khai trương rồi."
"Ha ha ha, cửa hàng của chúng ta sắp khai trương rồi." Diệp Thiên Linh vô cùng vui vẻ dạo quanh một vòng, cảm giác chính mình tự tay chuẩn bị toàn bộ một thứ gì đó vô cùng mới mẻ, mà lại rất thú vị.
Phó Yên hiểu được sự phấn khích của nàng ấy, nàng cười nhìn nàng ấy ầm ĩ trong chốc lát rồi mới hỏi: "Ta phải trở về chăm sóc Nhu Nhu, cũng không biết hôm nay tiểu ma tinh này có ngoan ngoãn không. Thiên Linh, ngươi có đi cùng ta về nhà dùng bữa không?"
"Hôm nay sẽ không tới." Diệp Thiên Linh xoa xoa bụng mình, mặc dù nàng rất thích mấy món ăn ở nhà biểu tỷ, nhưng nàng ấy còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
"Ta phải về nhà để nói với nương một tiếng, chọn một ngày tốt. Hơn nữa ta còn muốn mang tin tức chúng ta sắp khai trương cửa hàng nói cho các phu nhân tiểu thư thân thiết của ta."
"Vậy được rồi. Mấy ngày này cửa hàng cũng không có chuyện gì quá quan trọng, ngươi cứ chọn một thời gian thật tốt, rồi phái người đến nói cho ta một tiếng là được."
"Tốt."
Hai người tạm biệt nhau rồi về phủ.
Khi Phó Yên bước vào phủ, trong chính đường hậu viện, Nhu Nhu đang nằm trên đùi Tiêu Giản, nghe hắn đọc thư tín của Tiêu Liệt.
"Ca ca nói ta phải chăm sóc cho tẩu tử thật tốt." Tiêu Giản dịu dàng chọt chọt gương mặt nhỏ nhắn như phấn nộn của Nhu Nhu, chọt một cái là má lún xuống tạo thành cái hố nhỏ, còn mềm mại hơn so với bánh bao trắng nữa kìa, khiến hắn hận không thể cắn một ngụm.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to tròn như viên lưu ly của tiểu chất nữ, hắn đành phải kìm nén mong muốn của mình. Bình thường Nhu Nhu sẽ không khóc, nhưng nếu con bé khóc, nói là nước tràn bờ đê cũng không ngoa. Hơn nữa giọng con bé vô cùng vang, khóc một tiếng là cả tiền viện lẫn hậu viện đều nghe thấy.
"Nhu Nhu!" Nhu Nhu chỉ nghe được vài chữ, vừa nghe thấy tên của mình liền lấy tay chỉ chỉ vào mình.
"Này, cha muội nhờ tiểu thúc thúc ta chăm sóc cho muội đấy."
"Cha? Cha! Nhìn, tranh, đi." Nhu Nhu lôi kéo Tiêu Giản đi.
Đối với Nhu Nhu, con bé đã sớm không còn ấn tượng gì với bóng hình của người cha Tiêu Liệt này. Dù sao Tiêu Liệt cũng đã đi rất lâu rồi, nàng còn nhỏ mà đã phải rời xa cha, từ từ rồi cũng lãng quên.
Về sau, Phó Yên vô cùng nhớ Tiêu Liệt, hơn nữa cũng không muốn khi Tiêu Liệt về lại thất vọng khi phát hiện ra nữ nhi đã không còn nhớ hắn, vậy nên nàng đã dựa vào trí nhớ của mình để phác họa chân dung của Tiêu Liệt, sau đó chỉ vào bức họa đó để khiến Nhu Nhu nhận biết được cha. Vậy nên, trong trí nhớ của Nhu Nhu, cha chính là bức họa trong thư phòng kia.
Bức tranh được treo trong thư phòng, mỗi ngày khi Tiêu Giản ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy.
Sau khi đọc sách, Tiêu Giản mới phát hiện tẩu tử của hắn có tài năng thi họa lợi hại như thế nào, nàng biết rất nhiều thứ mà người khác chưa từng biết đến. Tiêu Giản có chút ngưỡng mộ khả năng hội họa của Phó Yên, vậy nên đã xin tẩu tử dạy hắn vẽ tranh.
Thấy đứa nhỏ này có hứng thú, mỗi ngày sau khi Tiêu Giản hoàn thành công khóa, Phó Yên đều dành ra một canh giờ để dạy hắn.
"Đây chính là thư cha muội gửi đó. Lúc nãy chúng ta đã nhìn một lần rồi, hiện tại đừng đi nữa, cùng nhau chờ tẩu tử về được không?" Tiêu Giản muốn ôm chất nữ về.
Nhu Nhu kéo tay hắn: "Đi, đi, đi nha, thú thú!" Tiểu hài tử nói chuyện chưa được rõ chữ, hai chữ thúc thúc lại gọi thành thú thú.
Không phải là con bé thật sự muốn đi xem tranh, mà là do nó đã ngây người ngồi đây lâu lắm rồi, muốn kéo Tiêu Giản đi đâu đó chơi đùa.
"Được được được, tiểu thúc thúc đi cùng Nhu Nhu." Tiêu Giản thỏa hiệp đứng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận