Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 78 - Khóc lóc giận giữ 2




Khóc lóc giận giữ 2
Phó Yên cũng từng bảo hắn lấy giấy mới mà dùng. Tiêu Liệt ngoài miệng thì đồng ý, song vẫn không trì hoãn việc tận dụng hết chỗ giấy cũ này đã.
Hôm nay Tiêu Liệt luyện từng nét chữ thư pháp, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng đếm tiền nhẹ nhàng bao hàm cả thích thú và vui mừng của Phó Yên ở bên cạnh.
“Một lượng, hai lượng, mười lượng…… 52 lượng!”
Đếm xong một lần, lại đếm một lần nữa…
Tiêu Liệt cố nén cười, cuối cùng trong tiếng đếm tiền tuần hoàn đã luyện xong số chữ hôm nay.
Chờ đến khi hắn thu dọn xong giấy và bút mực, Phó Yên ôm tráp ra cho hắn xem, trong tráp toàn bộ bạc được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề.
“A Liệt ca! Nhà chúng ta đã có hơn 50 lượng, chờ đến khi bình phong kia của ta hoàn thành, chúng ta sẽ có tiền vốn mở cửa hàng!”
Con ngươi Phó Yên sáng lấp lánh, còn long lanh hơn cả sao trời trong màn đêm ngoài viện kia, tràn đầy hi vọng đối với cuộc sống sinh hoạt trong tương lại của bọn họ.
Điều này khiến Tiêu Liệt sao có thể không yêu thích được chứ?!
“A Yên của chúng ta thật lợi hại!”
“Hì hì, chủ yếu là nhờ Đỗ sư phó dạy ta tay nghề này.” Phó Yên vừa kiêu ngạo vừa tự hào mà vênh mặt hất hàm lên, nhắc tới Đỗ sư phó, nghĩ đến khi bà ấy rời khỏi Triệu phủ không biết sống ở nơi nào, chưa bao giờ có đôi câu vài lời tin tức truyền đến, Phó Yên liền mất hứng.
Tiêu Liệt chú ý tới biến hóa cảm xúc của nàng, không chỉ yêu thích bộ dáng yêu kiều đáng yêu vừa rồi của nàng, mà còn thương tiếc nàng, muốn dời đi suy nghĩ của nàng, liền ôm ngang bế Phó Yên lên, đi về phía giường Bạt Bộ.
Đột nhiên Phó Yên không kịp phòng ngừa, vội vàng quàng tay ôm cổ Tiêu Liệt, ổn định thân thể: “Ấy! Chàng làm gì thế? Bạc vẫn đặt ở trên bàn đó!”
“Đừng bận tâm tới bạc nữa, Yên Yên, nàng bận tâm tới ta đi!”
……
**
Ngày hôm sau, Phó Yên lại ngủ dậy muộn một lần nữa…
Ăn xong bữa sáng mà Tiêu Liệt đưa vào trong phòng, thật sự là eo đau chân mỏi khó chịu, Phó Yên oán hận đấm người khởi xướng vài cái, sau đó lại nằm bò ra ngủ nướng.
Chờ đến khi nàng tỉnh lại một lần nữa đã là sau giờ ngọ.
Sau khi Phó Yên đứng dậy rửa mặt, nhìn thấy tối hôm qua Tiêu Liệt đã cất hộp gỗ đựng bạc vào trong ngăn tủ, để lại tờ giấy nói rõ hôm nay hắn lên núi.
Vì buổi sáng lúc đi Phó Yên vẫn ngủ, hắn liền mang theo cả Tiêu Giản đi lên trên núi gặp sư phụ, buổi chiều sẽ sớm xuống núi về nhà một chút.
Trong nhà chỉ có một mình nàng, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm, Phó Yên liền nấu một chén mì đơn giản cho chính mình, sau đó lấy ra vải dệt còn thừa lại trước đó ra, dự định làm cho Tiêu Liệt túi tiền thêu hai mặt.
Phó Yên ngồi ở trong sân, vừa thêu túi tiền để khơi dậy hứng thú, vừa lên ý tưởng cho hình vẽ trên bức bình phong mừng thọ.
Người già càng bảo thủ, có lẽ sẽ khó tiếp nhận phong cách theo kiểu truyện tranh.
Phó Yên quyết định dựa theo bố cục bình phong hiện đang lưu hành ở triều Lý, thêu núi sông, bé trai cùng cây đào, ngụ ý theo những lời nói cát tường như: “Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”, “Đồng tử hiến đào”. Đồng thời thêu 50 chữ “Thọ” nhỏ tạo thành bộ dáng của Nam Sơn, 50 chữ “Phúc” nhỏ tạo thành dòng nước của Đông Hải.
Vừa truyền thống lại xen lẫn với một ít tinh xảo đặc biệt.
Sau khi nghĩ xong kiểu dáng thêu, Phó Yên liền chuyên tâm hoàn thành túi tiền nhỏ trong tay trước.
Thêu theo phong cách truyện tranh, một nam tử kéo cái cung lớn bắn chim ưng.
Bộ dáng nam tử chính là hình ảnh thu nhỏ của Tiêu Liệt.
Phó Yên vừa nghĩ đén hắn vừa thêu, chính mình cũng bất giác nở nụ cười ngọt ngào trên mặt.
“Cốc cốc cốc…”
“A Liệt A Yên ở nhà không? Ta là Trương thẩm đây!”
Nghe thấy Trương thẩm gõ cửa, Phó Yên buông đồ thêu trong tay ra, mở cửa viện.
Trương thẩm dẫn con dâu thứ hai của nhà bà là Vương thị tiến vào.
Phó Yên vốn định dẫn bọn họ vào trong nhà chính ngồi uống trà, Trương thẩm nhìn thấy cái rổ thêu của nàng ngoài viện dưới tàng cây liền xua xua tay: “Cháu không cần phải vội, chúng ta cứ ngồi dưới tàng cây kia, vừa làm việc vừa tâm sự là được.”
Phó Yên không hề khách sáo nữa, cầm ba cái ghế tới đặt ở dưới tàng cây, sau đó lấy nước trà trong nhà, viên kẹo và hạt dưa, đậu phộng cho vào một đĩa mang ra ngoài.
Trương thẩm lấy đế giày từ cái rổ trong tay con dâu ra tiếp tục may, đồng thời trò chuyện với Phó Yên về những chuyện tầm phào trong thôn dạo gần đây.
Phó Yên cũng có hứng thú nghe bà kể, thừa dịp này làm quen với con người và các chuyện trong thôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận