Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 269 - Tặng đồ 2




Thôi Hạnh Hoa cũng không có mặt mũi tranh luận kỹ càng với những người này, bà lôi Từ thị, lại bảo bọn A Nhị vào viện trước.
Tiện đà đóng cửa lại một cái "rầm", ngăn cản ánh mắt của người ngoài.
Mặc dù nhà Tiêu Đại Bảo đóng cửa từ chối tiếp khách, người dân trong thôn tò mò tranh luận lại không hề dừng.
Chưa đến nửa ngày, cả thông đều hiểu được chuyện chăn gối của Tiêu Đại Bảo. Mọi con mắt đều đổ dồn vào nhà hắn.
Trước đoan ngọ.
Đứa bé còn nhỏ, không thể tách khỏi người lớn, Phó Yên luôn chăm sóc bé,
Không dành ra được thời gian rảnh để đi về thôn tự mình hái lá dong.
Mọi người trong nhà đều có bận rộn công việc riêng của mình, Phó yên liền nghĩ đến lúc đó trực tiếp đến tửu lâu mua bánh ú ăn lễ là được.
Một ngày này, Trương thẩm vào thành thăm con dâu út, tiện đường lại dẫn nàng đến thăm Phó Yên.
"Trương thẩm, Tề muội, hai người đến rồi." Phó Yên đưa hai người vào nhà chính.
Trương thẩm: "Hôm nay rảnh rỗi, đến đây thăm các cháu."
Nàng đưa cái làn trong tay cho Phó Yên: "Này, cháu xem thử đi, các chị dâu cháu hôm qua tự đi hái lá dong tươi mang đến cho cháu bao bánh ú."
Phó Yên vui mừng nhận lấy: "Trương thẩm, thím đưa đến đúng lúc lắm. Ban đầu con còn đang nói với trong nhà, đoan ngọ năm nay chúng ta mua bánh ú có sẵn ăn tạm thôi vậy."
"Ai u, cháu muốn có bánh ú có sẵn nói với ta một tiếng, ta bảo trong nhà gói nhiều một chút cho cháu là được rồi." Trương thẩm nghĩ lại một chút, lại nói thêm: "Có điều A Yên, tay nghề cháu tốt, bánh ú năm ngoái mọi người đều nói ăn rất ngon đó!"
Phó Yên cười cười, chẳng qua không muốn làm phiền Trương thẩm thôi.
Nhưng mà bây giờ Trương thẩm đưa lá dong đến, các nàng cũng có thể tự mình gói hương vị mình thích.
"Ngài thích thì đợi bao xong con bảo A Liệt ca tặng cho thím."
"Ha ha ha, vậy được, ta sẽ chờ a!" Trương thẩm cũng không khách sáo, hào phóng nhận lấy ý tốt của Phó Yên.
Thạch bà bà đi đến nói: "Phu nhân đưa ta đi, ta đem mấy lá dong này đến phòng bếp ngâm."
"Được, làm phiền Thạch bà bà. Trương thẩm, Tề muội, đừng đứng nữa, mau đến đây ngồi đi."
Tức phụ Thế Thịnh từ từ đi đến một bên ngồi xuống, dịu dàng nhìn Nhu Nhu trong giường gỗ nhỏ.
Lúc này Nhu Nhu tỉnh rồi, đang ngoan ngoãn nằm trong giường động động tay nhỏ chân nhỏ.
Phó Yên ôm con vào trong lòng ngực.
"Nhu Nhu, ta là Trương nãi nãi a!" Trưởng thẩm khom lưng đến trước mặt Nhu Nhu trước trêu bé.
Đang nói, Nhu Nhu híp mắt nở nụ cười, Trương thẩm liền cao hứng bảo con dâu đến xem.
Tức phụ của Thế Thịnh nhìn thấy em bé tinh xảo hoạt bát này cũng cười vút bụng nàng.
Phó Yên nhìn nàng, cười nói: "Tề muội cũng có bốn tháng rồi nhỉ?"
Trương thẩm: "Đúng rồi, có bốn tháng rồi. Đáng tiếc đứa nhỏ này luôn làm khổ mẹ nó, nàng còn thường xuyên nôn nghén. Vậy không được, ta phải mang một ít gà nhà nuôi cùng thức ăn đưa cho bọn họ."
"Tề muội thích ăn điểm tâm nhà chúng ta, đợi lát mang một chút về làm đồ ăn vặt đi."
"Không cần đâu!"
"Lúc ta mang thai Trương thẩm cũng thường đến tặng ta đồ ăn, muội đừng khách sáo với chị dâu!"
Trương thẩm cười ha ha, bà thích sự hào phóng săn sóc của Phó Yên, bà thấy thoải mái khi qua lại với nàng.
Tức phụ Thế Thịnh đỏ bừng mặt, gật đầu.
Thấy ánh mắt nàng luôn từ ái dừng trên người Nhu Nhu, Phó Yên cười hỏi: "Tề muội muốn ôm Nhu Nhu một cái không?"
"Nhưng... Có thể chứ? Nhu Nhu sẽ khóc sao?"
Phó Yên điểm điểm cái mũi nhỏ của Nhu Nhu: "Bé à, không sao đâu, ta ở đây, muội ôm một lát sẽ không khóc."
Điều chỉnh tốt tư thế, tức phụ Thế Thịnh ôm chắc Nhu Nhu vào ngực.
Nhu Nhu đột nhiên bị thay đổi vị trí, bé mờ mịt chớp chớp mắt.
Phó Yên cười tiến đến trước mặt bé: "Nhu Nhu tìm ai vậy? Là tìm nương sao? Nương ở chỗ này nè!"
Nhu Nhu nhìn thấy người quen thuộc, cảm nhận được mùi hương quen thuộc, lại há miệng cười "khanh khách"

Bạn cần đăng nhập để bình luận