Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 442 -




Cùng với tiếng gầm giận dữ vừa thốt lên, đám người tụ tập bên trong ngoài Đô thống còn chưa tan đi đã nhìn hết về phía bên này.
Chỉ thấy tổng binh La Chấn Bắc của thành Thự Châu nổi giận đùng đùng mà đi thẳng đến trước mặt ba người.
Mặc dù Tiêu Liệt cùng Bùi Mặc nghi hoặc, nhưng vẫn chắp tay bái lễ nói: “Mạt tướng tham kiến La tổng binh.”
Đối với hai vị tướng lãnh trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, La Chấn Bắc càng coi trọng hơn, nét mặt ông hòa hoãn lại nói: “Không cần đa lễ.”
Nói xong lại trầm khuôn mặt đố với La Đình Dũng đang tránh né ở sau lưng Tiêu Liệt, cất giọng căm hận mắng: “Con thỏ đế, trốn cái gì mà trốn?!”
La Đình Dũng thò nửa cái đầu từ phía sau Tiêu Liệt ra, giận dỗi đáp lại: “Ta là con thỏ đế, thế ngài là gì? Con thỏ già sao?”
Đôi mắt hùm của La Chấn Bắc trợn to, nhanh chóng duỗi tay nhéo lỗ tai hắn xách ra: “Trốn khỏi nhà một năm, lá gan không nhỏ a! Ngay cả lão tử đây mà ngươi cũng dám trêu chọc?”
Mới vừa nghe được đoạn đối thoại của hai người, Tiêu Liệt cùng Bùi Mặc đều hiểu rõ, cho nên khi La Chấn Bắc duỗi tay, hai người bọn họ cũng không hề ngăn trở.
“Cha, cha! Đau! Đau!” La Đình Dũng nương theo lực kéo của cha hắn mà nhón mũi chân.
“Còn biết đau á? Ngươi có biết nương ngươi ở trong nhà lo lắng cho ngươi biết bao không?”
Thằng nhãi con này gan to lớn mật, năm ngoái chiến sự nổ ra, hắn không nói một lời liền rời nhà trốn đi, thế mà lại một mình nhập ngũ. Trong nhà phu nhân và cháu gái lo lắng đến phát bệnh, về sau ông tra được hướng đi của nhi tử mình, nghĩ rằng cứ để thằng nhãi khốn nạn này nếm chút khổ cực rồi tóm cổ về sau.
Nhưng ai biết, hổ phụ vô khuyển tử, thế mà tiểu tử này lại có thể từng bước vượt qua bể khổ, trong lòng La Chấn Bắc tràn đầy kiêu ngạo cùng vui mừng, vì vậy trước hết khuyên nhủ phu nhân nhà mình bớt ngày đêm lo lắng, thường xuyên nói về tình trạng của nhi tử thứ hai này.
Nhưng lúc này đại quân thắng lợi trở về, phu nhân nghe được tin tức rốt cuộc không chờ được, nhất quyết bắt ông phải mang thằng nhãi khốn kiếp này về. Cho nên ông liền tự mình ngồi canh ở chỗ này bắt bằng được người.
La Đình Dũng đỏ mặt lên, còn đang giãy giụa với cha hắn: “Cha, ngài mau buông tay. Người ta đang nhìn kìa!”
“Ô? La nhị thiếu gia còn biết e lệ cơ đấy? Mới tí tuổi lúc rời nhà trốn đi sao ngươi không biết e lệ hả? Cái đồ bất hiếu nhà ngươi! Có biết nương ngươi vì lo lắng cho ngươi mà rơi bao nhiêu nước mắt không hả.”
“Cha, cha của con! Con biết sai rồi, ngài đừng nói nữa.” Mặt La Đình Dũng đỏ tía tai, hắn vừa xấu hổ vừa thẹn thùng vì làm nương hắn nhọc lòng.
Từ nhỏ ca ca của hắn cái gì cũng lợi hại hơn so với hắn, thời niên thiếu cạnh tranh với nhau một phen, La Đình Dũng liền lén trốn đi, muốn kiến công lập nghiệp để mọi người biết hắn lợi hại thế nào.
Chiến trường tàn khốc, dạy cho hắn sự trưởng thành và kính sợ đối với mạng sống của mình. May mà có các ca ca vài lần liều mình cứu giúp mới giúp hắn có thể còn sống trở về. Một chuyến đi tới trước Quỷ môn quan nên La Đình Dũng đã sớm không còn tính tranh đua trẻ con như trước nữa, cũng nhớ nương hắn, cha hắn, đại ca đại tẩu và còn cả biểu tỷ.
Lần này trở về thành, hắn cũng dự định trở về phủ nhận sai, nhưng ai ngờ là không chờ nổi được một khắc, lão cha đã tự mình tới đây bắt được.
Lạy trời, nhiều đồng liêu và các huynh đệ nhìn như vậy mà hắn lại bị lão cha túm cổ như xách con thỏ như thế, về sau hắn còn mặt mũi nào mà làm La tham tướng chứ!
La Chấn Bắc tóm lấy nhi tử không buông tay, nhưng lại rất khách sáo với hai người Tiêu Liệt và Bùi Mặc. Ông biết tỏng nhãi ranh nhà mình năng lực đến đâu, nói đúng hơn là may mà có hai vị này quan tâm.
La Chấn Bắc thu hồi tức giận, đổi thành vẻ mặt nhiệt tình, mời mọc hai người Tiêu Liệt: “Khuyển tử này đã hơn một năm làm phiền hai vị giúp đỡ, ít nữa trong phủ nhất định sẽ sửa soạn thịnh yến đáp tạ hai vị.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận