Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 331 - Diêu gia 2




Diêu gia 2
Phó Yên đi đến trước mặt Đồ Ngọc Hồng thong thả ung dung hành lễ: “Biểu cữu mẫu.”
“Ôi chao, đều là người một nhà, không cần đa lễ.” Đồ Ngọc Hồng nắm lấy cánh tay Phó Yên, lôi kéo nàng đứng lên, “tức phụ của biểu cháu ngoại cũng thật lanh lợi, nào, lần đầu gặp mặt, mau nhận lấy đi.”
Trong tay nha hoàn đứng sau lưng Đồ Ngọc Hồng đã sớm chuẩn bị ổn thỏa túi tiền liền nhét vào tay Phó Yên.
Phó Yên cười tiếp nhận, sau đó giao cho Tình Tước cầm: “Phó Yên cảm tạ biểu cữu mẫu.”
“Đứa trẻ ngoan. Nào nào nào, đây là hai biểu muội của cháu…”
Bên này các nàng gặp mặt người nhà thân thiết với nhau, có người ánh mắt như có như không dừng ở túi tiền mà Tình Tước thu hồi về.
Túi tiền lớn thật! So với túi tiền bình thường treo ở bên hông còn lớn gấp hai ba lần.
Thấy Phó Yên cùng Tình Tước cầm nhẹ nhàng, bên trong không giống như là đựng vật nặng gì.
Vậy sẽ là cái gì chứ? Nhất định cũng là đồ vật giá trị xa xỉ. Phải biết rằng Diêu gia chính là thương nhân với hoàng gia đó.
Diêu gia là nhà ngoại của Dũng Nghị Công, hơn mười năm nay trở thành đại thương gia số một số hai của hoàng gia triều Lý, trà cùng gạo tẻ Vĩnh Dương là xuất phát từ nhà hắn cung cấp cho hoàng thất. Những sản nghiệp còn lại cũng nhiều đến mức không đếm xuể, chẳng qua mọi cử chỉ, hành động của Diêu gia đều khiêm tốn, người ngoài không biết bọn họ tích tụ bao nhiêu tài phú.
Chủ nhà đương nhiệm của Diêu gia là Diêu Hướng Dương, con trai đích thứ hai của Diệp Trác cữu cữu, trưởng tử chết yểu chưa thành lập gia thất. Diêu Hướng Dương cũng xứng đáng với sự nâng đỡ của Diệp Trác, hơn mười năm qua đã từ hộ tiểu thương trở thành thương nhân của hoàng gia, thay đổi địa vị. Cữu cữu gia còn có tam biểu đệ, đi theo con đường khoa cử làm quan, hiện giờ được phái đi ra bên ngoài làm quan nên mang theo cả nhà rời đi, cho nên lần này mới không thể nào tiến đến mừng thọ được.
Trong lúc nói chuyện, khách khứa cũng lục tục tới đầy đủ, đến giờ ngọ thì mở tiệc.
Ở tiền viện, Diệp Trác mang theo Tiêu Liệt, Tiêu Giản cùng với nhi tử Diệp Thiên Trạch kính nhóm khách khứa một ly, tiện thể để hai huynh đệ tự đi ăn cơm chiêu đãi đám công tử trẻ tuổi ở các phủ khác.
Thấy Diệp Trác coi trọng dìu dắt Tiêu Liệt, các lão gia công tử của các phủ cũng nể tình mà khen ngợi kính rượu, cứ như vậy nên không có gì bất ngờ khi Tiêu Liệt bị chuốc say.
Người khác say, bề ngoài thoạt nhìn vẫn như bình thường, ngoài việc mặt hơi đỏ chút, lời nói hơi mất kiểm soát. Nhưng Tiêu Liệt lại như chết lặng, coi rượu như nước lã mà uống, chỉ có Ngô thúc nhận ra được điều bất thường, cản lại Diệp Trác cùng Tiêu Liệt đang say khướt lại.
Ngô thúc nhíu mày nói: “Lão gia, biểu thiếu gia không thể uống nữa! Ngài ấy đã say rồi.”
Diệp Trác loạng choạng thân mình, mạnh mẽ mà vỗ vỗ bả vai Tiêu Liệt nói với Ngô thúc: “Sao có thể chứ?! A Phong ngươi nhìn lầm rồi, hắn còn đứng ngay ngắn mà.”
“Có phải không A Liệt?” Diệp Trác tiến đến trước mặt Tiêu Liệt hỏi hắn.
Ánh mắt Tiêu Liệt nhìn chằm chằm vào bàn, sau một lúc lâu mới nói: “Uống!”
Diệp Trác lắc lắc đầu, ý đồ để chính mình tỉnh táo hơn một chút: “Uống nhiều thật à?”
Tiêu Liệt không nói lời nào.
Ngô thúc lo lắng nói: “Lão gia, thật sự không thể uống nữa, để ta sai người đi báo cho công chúa, biểu thiếu phu nhân một tiếng.”
Diệp Trác xua xua tay để hắn đi.
Lúc này Tiêu Liệt mới có phản ứng, hắn đột ngột đứng lên nói: “A Yên?” A Yên ở đâu?
“A Yên!” Hắn muốn đi tìm A Yên.
Trong miệng nhỏ giọng gọi thầm tên Phó Yên tên, Tiêu Liệt chẳng nhìn ai nữa, lập tức đi ra ngoài.
Ngô thúc vội vàng gọi Diệp An tới dặn dò: “Ngươi mau đỡ biểu thiếu gia đi, đưa hắn trở về Kỳ Cảnh Viện nằm nghỉ.”
Diệp An cố gắng chống đỡ Tiêu Liệt đi đường loạng choạng bất ổn, dẫn hắn đi về từ cửa hậu viện.
“Khà khà, tiểu tử này uống say đến mức chẳng nói được cái gì.” Diệp Trác lắc đầu cười cười, tiếp tục chiêu đãi khách khứa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận