Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 152 - Khai trương 2




Khai trương 2
Có những gã sai vặt của các phủ mà trước đó đã tới hỏi thăm thời gian khai trương, có cả hàng xóm tới xem cảnh tượng náo nhiệt, cũng có những người bán đồ điểm tâm ở thành Thạch Châu tới đồng hành.
Mọi người vẫn còn lóa mắt trước nụ cười xinh đẹp của bà chủ, thầm nghĩ trong lòng rằng: danh tiếng Tây Thi đậu hũ trên đường Thanh Vân này về sau e là sẽ thay đổi thành người khác rồi.
Thấy ông chủ và bà chủ đã trở về cửa hàng, một đám gã sai vặt vội phục hồi tinh thần lại.
Mỹ nhân đâu có quan trọng bằng mệnh lệnh của gia chủ chứ! Trong mắt đám gã sai vặt dấy lên tinh thần giành giật bằng được, mọi người nhìn kỹ người đối diện trong đám người, không sai, đều là người muốn cạnh tranh.
“Ta trước tới, ông chủ Tiêu lấy cho ta trước nhé!” Một gã sai vặt cao gầy thông minh lanh trí dẫn đầu nhảy vào cửa hàng, nhìn về phía Tiêu Liệt hô lên.
Phó Yên cười và chỉ vào quầy: “Tiểu ca tới chỗ ta trước nói số lượng muốn mua nhé. Nhà chúng ta bán bánh trứng gà sáu đồng một cái, bánh mì nướng kẹp mứt mận tám đồng một cái, bánh ruốc chà bông mười đồng một cái, trên quầy có bảng gỗ nhỏ đã viết rõ, tiểu ca muốn loại nào?”
Mọi người bên ngoài cửa hàng cũng đi vào theo, mùi sữa ngào ngạt cùng mùi thơm của bột mì quấn quýt vào nhau, quanh quẩn ở chóp mũi.
Đến khi nghe thấy những chiếc bánh điểm tâm nhỏ trong cửa hàng này thực sự được bán, hơn nữa giá cả còn không rẻ, mọi người liền nảy ra ý nghĩ trong lòng: tiểu nương tử xinh đẹp này chẳng lẽ điên rồi? Chỉ có mấy cái bánh điểm tâm, sao lại bán đắt như vậy!
Phải biết rằng trong thành Thạch Châu này, một cái bánh bao thịt cũng chỉ có giá hai đồng một cái. Mua hai cái bánh trứng gà đều tương đương với mua một cân thịt.
Đám ông chủ của các cửa hàng bán điểm tâm khác ẩn giấu trong đám người nhìn ngó xung quanh cửa hàng, không nhịn được mà cười khẩy.
Xem ra cửa hàng này sẽ không mở cửa được lâu, điểm tâm của bọn họ cũng không kém, nếu bán theo cân thì cùng lắm cũng chỉ từ mấy đồng đến mười mấy đồng, đương nhiên nguyên liệu nấu ăn điểm tâm càng quý thì giá sẽ càng đắt hơn.
Không đợi mọi người chê cười chạy lấy người, gã sai vặt đứng đầu vọt tới trước quầy chỗ Phó Yên nhắm mắt hô lớn: “Ta muốn mua tất!”
Phu nhân nhà hắn bình sinh đã thích đồ ăn ngon, lão gia cũng thế. Hai người đều là người mập mạp, tích cách rộng lượng hào phóng, từ lúc phu nhân trở về sau tiệc mừng thọ của Uông lão phu liền nhớ mãi không quên điểm tâm của cửa hàng Phúc Khí Điềm Phẩm này, thường thường nhắc mãi khen vài câu, sau đó lại tiếc nuối thay cho lão gia ngày ấy dùng tiệc tại tiền viện, không có duyên được nếm thử.
Vì vậy đã lôi ra con sâu thèm ăn trong bụng lão gia nhà hắn ra.
Chờ đến hôm nay khai trương, nghe nói số lượng có hạn, lão gia và phu nhân dặn đi dặn lại, nhất định phải mua cả bốn loại, cái nào nàng cũng thích ăn, không được bỏ sót bỏ.
Trong nhà không thiếu tiền, gã sai vặt liền hô to một tiếng!
Phó Yên bị tiếng gào khí thế kinh người này của hắn làm giật mình, vốn nghĩ điểm tâm nhà nàng hương vị ngon nhưng giá không thấp, phải đẩy mạnh tuyên truyền một phen để tiêu thụ, có thể bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu.
Không ngờ là hiện tại nghiễm nhiên bị quét sạch.
Không đợi Phó Yên mở miệng, gã sai vặt ở phủ khác đứng ở sau gã sai vặt này liền mở miệng mắng: “Viên gia, ngươi nằm mơ chưa tỉnh à? Muốn mua hết sao? Ngươi cho rằng trong phủ chúng ta không mua nổi để ăn sao?”
“Đúng thế, đúng thế.”
“Ai mà không chờ mấy ngày rồi, ngươi đừng hòng muốn độc chiếm nhé!”
Bị đám người phẫn nộ trách mắng, gã sai vặt thu hồi sự kiêu ngạo và tham vọng lại, nơi này có một số phủ đệ mà Viên phủ bọn họ không thể trêu vào.
“Vậy ta chỉ lấy một nửa được không?” gã sai vặt của Viên phủ nhỏ giọng thay đổi lời nói, sau đó lại dứt khoát bổ sung: “Mỗi loại đều lấy một nửa nhé.”
“Ngươi nằm mơ!”
Có gã sai vặt ở phủ khác cũng không thèm để ý mặt mũi, chen lấn lên phía trước, lướt qua hắn trực tiếp nói với Phó Yên: “Bà chủ, trong phủ chúng ta cũng ngóng sao chờ trăng suốt mấy ngày nay chờ các ngươi xong cửa hàng, ngươi cũng phải để dành một ít cho chúng ta chứ!”
Nghe hắn nói như vậy, những người khác cũng thi nhau phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, nhà ta cũng chờ đó.”
Phó Yên nuốt nuốt nước miếng, Uông gia tuyên truyền lợi hại như vậy sao?
Thế thì điểm tâm hôm nay của nhà nàng không phải lo đến chuyện bán rồi.
Đâu chỉ không lo bán, hiện tại Phó Yên còn phải suy xét giới hạn số lượng mua.
“Nếu vậy thì mỗi người giới hạn mua mười cái đi.” Phó Yên hơi ngần ngừ nói.
“Không được, không được, bà chủ, nữ quyến trong phủ chúng ta có mười mấy người liền, chưa kể đến lão gia và các công tử.”
Ôi, ta quên mất, trong những gia đình quyền quý có một đống người gồm phu nhân, di nương, tiểu thư, biểu tiểu thư...

Bạn cần đăng nhập để bình luận