Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 216 - Mời bà đỡ 1




Mời bà đỡ 1
Mấy ngày ăn tết trời quang mây tạnh, ánh nắng tràn ngập bầu trời.
Tiêu Liệt dẫn Tiêu Giản trở về thôn chúc tết, Phó Yên thì an ổn ngồi trong viện nghe đọc sách và làm xiêm y cho tiểu bảo bảo.
Thạch Dương đang cầm thực đơn, trả lời trôi chảy những gặng hỏi của Phó Yên.
Hơn nửa năm qua, hắn đã nắm giữ rất nhiều kỹ xảo và món ăn, Thạch Dương cần mẫn thông minh, nói không chừng chỉ cần qua hai ba năm nữa là có thể hoàn toàn xuất sư tự mình đảm đương một phương.
Phó Yên vừa lòng gật gật đầu.
Lúc trước ba người Thạch bà bà được mang đến thành Thạch Châu, nhìn đâu cũng không quen thân ai, ngày tết cũng không có thân thích cần thăm viếng. Phó Yên liền nghĩ cho bọn họ mấy ngày thời gian về quê thăm người thân.
“Hôm nay còn chưa luyện đao. Sư phụ ta về phòng bếp trước.” Nghe được ý nghĩ trong lòng sư phụ, Thạch Dương cúi đầu trầm mặc trong chốc lát rồi xoay người rời đi.
Thạch bà bà nhìn bóng dáng lạnh lùng của tôn tử nắm tay rời đi, buông khung thêu chữ thập trong tay thở dài.
“Thạch gia chúng ta vốn chỉ đơn truyền một thế hệ, không có mấy nhà thân thích. Ý tốt của phu nhân lão bà tử hiểu rõ, nhưng quê quán cũng chỉ còn mỗi tên nghiệp chướng kia……”
Có thằng con khốn nạn kia, nên ban đầu vốn có mấy nhà thân thiết đều xa cách bọn họ.
Cứu giúp lúc nguy cấp chứ không cứu nghèo, Thạch bà bà cũng không trách bọn họ.
Phó Yên hơi há mồm, tay buông cái vớ nhỏ đã làm xong xuống. Là nàng nói sai rồi.
Chỉ một lát sau, Thạch bà bà lại cười nói: “Mà thôi, không đề cập tới những chuyện đã qua đó. Phu nhân đúng là khéo tay thật, cái vớ này vừa thấy đã biết là thoải mái.”
Phó Yên liền hùa theo Thạch bà bà nói lảng sang chuyện khác.
Ngày tết náo nhiệt dần dần trôi qua, qua ngày mùng năm tháng giêng muốn nhanh chóng mở cửa buôn bán, các cửa hàng cũng đã mở cửa. Mà cửa hàng Phúc Khí Điềm Phẩm lại nghỉ thẳng tới ngày mùng mười tháng giêng mới mở cửa hàng.
Cửa hàng vừa mở ra, mấy vị khách tới chờ từ sớm liền vọt vào.
Phúc Khí Điềm Phẩm nghỉ ngơi hai mươi ngày, trước đó bọn họ mua điểm tâm đã sớm ăn gần hết rồi.
Ngày xưa muốn ăn một miếng đã phải tới sớm một chút xếp hàng mới có thể cướp được một chút, nhưng lần này nghỉ ngơi nhiều ngày thế này, không chỉ những đứa bé trong nhà chờ nôn nóng khóc đòi ầm ĩ, mà những người lớn thích như vậy cũng cồn cào ruột gan nhớ thương, vì vậy cứ ngóng trông Phúc Khí Điềm Phẩm sớm ngày mở cửa buôn bán.
Ngày đầu tiên khai trương, số lượng hàng chuẩn bị rất lớn, Thạch Dương còn ở trong phòng bếp bận rộn. Hôm nay Tiêu Liệt đứng ở chỗ quầy tính tiền, Thạch bà bà và Thạch Mãn đứng ở bên cạnh bận việc chiêu đãi.
“Tiêu lão bản, ngươi nói một lời xem, có tiền mà cũng không biết kiếm! Hai cửa hàng điểm tâm ở ngoài phố kia đều mở cửa vào ngày năm tháng giêng kia kìa.” vị khách trêu chọc.
“Đúng vậy, hôm nay mới chờ được đến ngày các ngươi mở cửa. Thèm chết ta rồi!”
Thạch Mãn thanh thúy nói: “Cơm ngon không sợ chậm. Cửa hàng nhà ta mới ra lò bánh táo hấp, bánh pudding sữa bò, ngài muốn nếm thử không?”
Tiểu nha đầu lớn thêm một tuổi, tính cách càng hoạt bát lanh lợi hơn, hiện tại đã có thể tuyên truyền giúp cửa hàng rồi.
Tiêu Liệt và Thạch bà bà cười nhìn nàng mở miệng tiếp đón.
“Ăn ngon không?”
Thạch Mãn đắc ý mà vung tay áo, chỉ vào lồng hấp mà Thạch Dương vừa bưng lại đây “Ngài tự mình ngửi mùi thơm này đi, cửa hàng Phúc Khí Điềm Phẩm của chúng ta có gì mà không thể ăn chứ?”
“Còn về phần bánh pudding sữa bò kia, múc một muỗng vừa mềm mại trơn trượt, bên trong còn trộn lẫn trái cây vừa thơm mát mà nhai rất ngon. Bảo đảm là hương vị mà ngài chưa bao giờ nếm qua. Trời lạnh cũng có thể để vài ngày để ăn từ từ.”
Thạch Mãn vừa nói vừa làm động tác ăn pudding, nàng thích phu nhân lấy ra điểm tâm mới mà.
Các vị khách nhìn nét mặt say mê thỏa mãn của tiểu nha đầu kia cũng bị thèm lây nuốt nuốt nước miếng.
Tiểu nha đầu nói một câu không tồi, không thể không ăn món mới của cửa hàng Phúc Khí Điềm Phẩm.
“Ông chủ Tiêu! Mau lấy cho ta bánh táo mới ra và bánh sữa bò bút… bút gì ấy nhỉ?”
“Pudding.”
“À, đúng! Còn cả bánh pudding sữa bò. Lại thêm một ít bánh trứng gà nhé, nãi nãi của ta thích ăn.” Món nào trong cửa hàng này cũng ngon, nhưng chung quy lại đều khó đọc tên.
Tiêu Liệt kết toán tiền cho hắn, thanh toán tiền xong rồi thì Thạch bà bà đưa điểm tâm cho hắn, không quên dặn dò một câu: “Bánh táo nhân lúc còn nóng là ăn ngon nhất, nếu để lạnh, nhà mình hâm nóng lên rồi ăn cũng được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận