Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 27 - Lại mặt 1




Lại mặt 1
“Cốc cốc cốc…” nơi cửa ngách của Triệu phủ phía hậu viện truyền đến một tràng tiếng đập cửa.
“Tới đây, tới đây, ai thế?” gã sai vặt thủ vệ đi ra phía cửa ngách, bất chợt sáng mắt lên.
“Ôi, là cô nương Thủy Trúc à!”
Đám sai vặt và nha hoàn trong viện đều nghe nói đến đại nha hoàn Thủy Trúc bên cạnh đại tiểu thư Triệu gia có dung mạo xinh đẹp lạnh lùng, vả lại trước kia khi còn ở trong phủ, Phó Yên cũng sẽ ngẫu nhiên đi theo Lý ma ma ra phủ chọn mua một ít đồ vật cho tiểu thư, phần lớn thủ vệ, gã sai vặt đều nhận ra nàng.
Nghe nói nàng gả cho một chàng trai nhà nông ở bản địa bên ngoài phủ, không ít gã sai vặt còn thầm hối hận.
Ban đầu cho rằng dung mạo nàng xinh đẹp như vậy thì sẽ làm tiểu thiếp cho thiếu gia hoặc đại nhân, nếu sớm biết nàng ấy tự nguyện hạ giá gả cho những nhân vật nhỏ như chúng ta thì trước đó sẽ đi cầu xin lão thái thái ban thưởng, sao có thể để người ngoài hưởng lợi được chứ.
Đáng tiếc hiện tại có nói gì cũng muộn rồi.
“Ngài đây là…?” Gã sai vát thủ vệ liếc nhìn Tiêu Liệt bên người Phó Yên, âm thầm đánh giá.
Dáng người rất cao, ít nói ít cười đứng ở một bên, phong thái thấy tràn đầy năng lượng, nhưng trên người mặc một bộ y phục bằng vải dệt thủ công thô của nhà nông, chính là tiểu tử nghèo này sao.
“Tiểu ca, hôm nay ta trở về xin gặp mặt tiểu thư, phiền ngài tìm Lý ma ma báo cho một tiếng.”
Phó Yên khách sáo nói, liếc mắt nhìn Tiêu Liệt, ám chỉ hắn.
Tiêu Liệt cũng biết đến cách thức con người qua lại với nhau.
Hắn móc cái túi tiền ra nhét vào tay gã sai vặt rồi nói “Làm phiền.”
Gã sai vặt ước lượng, phỏng chừng có khoảng hai mươi đồng, đủ để uống một chầu rượu, vì thế vừa lòng mà nói: “Được, các ngươi chờ chút, ta đi tìm người thông báo cho Lý ma ma.”
Nói xong, gã sai vặt xoay người, cửa nách lại đóng lại một lần nữa.
“A Liệt ca, lát nữa Lý ma ma ra đây, ta sẽ cùng bà đi vào vấn an tiểu thư. Hai người chàng…”
Nam tử không thể tùy tiện đi vào trong nội viện, thân phận của Tiêu Liệt cũng không đủ tư cách chính thức tới cửa xin gặp mặt.
“Không sao, nàng cứ đi đi. Ta mang A Giản đi tới hiệu thuốc bốc thuốc, một canh giờ sau ta sẽ quay lại đây đứng ở ngoài cửa chờ nàng. Chúng ta lại cùng nhau đi tới phủ nha đăng ký.”
“Vậy cứ quyết định như thế, một canh giờ sau ta sẽ đi ra đây.”
“Nàng cũng đừng nóng vội, ta chờ nàng là được.”
Bọn họ đang thương lượng, cửa ngách lại mở ra một lần nữa, Lý ma ma rảo bước đi ra.
“Nghe nói các ngươi tới, ta lập tức liền tới đây, đi nào, cùng ta đi vào thôi, tiểu thư đang chờ ngươi đó!” Lý ma ma kéo Phó Yên qua, thân mật cười.
“Lý ma ma.” hai anh em nhà họ Tiêu chào hỏi.
“Haiz, chào các ngươi, đây là Tiêu Giản nhỉ, đã lớn như vậy rồi.” Lý ma ma hiền từ xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiêu Giản.
Tiêu Giản hơi sợ người lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng.
“Lý ma ma, đi tới đây vội vàng. Đây là thỏ và gà rừng mà ngày hôm qua chúng ta săn được ở trên núi, còn có một ít rau dại và nấm, đều rất tươi ngon, ngài đừng ghét bỏ.”
Lý ma ma vừa thấy Tiêu Liệt vác theo một sọt đồ ăn đưa tới liền từ chối: “Người tới là được, mang đồ vật làm gì, mau mang về đi. Ngươi có thể đối xử tốt với Phó Yên nhà chúng ta là được.”
Phó Yên cũng thân mật ôm cánh tay của Lý ma ma “Ma ma ngài cứ nhận lấy đi, những đồ ăn này dùng để bổ sung thêm đồ ăn cho các tỷ muội, còn có chút điểm tâm này cũng chia cho mọi người nữa. Đồ vật không nhiều lắm, không đáng giá mấy đồng, nhưng là tấm lòng của chúng ta.”
Lý ma ma không có cách nào đối phó với sự làm nũng của Phó Yên, sau khi thành thân, tính cách đã hoạt bát hơn, xem ra cuộc sống cũng không tồi.
Những thứ tốt bà đã từng thấy không ít, những thứ này tuy không đáng giá mấy đồng, nhưng là tấm chân tình của bọn nhỏ. Bà liền không chối từ nữa, đưa cho gã sai vặt mang tới phòng bếp phía sau.
“Chúng ta đi vào thôi, đừng để cô nương đợi lâu.”
“Được, ta chưa bao giờ xa rời cô nương lâu như vậy, cũng rất nhớ nàng ấy.”
Tiêu Liệt nhìn theo Phó Yên và Lý ma ma xoay người vào phủ, Tiêu Liệt bế Tiêu Giản lên, đi về phía chợ phía tây mua thuốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận