Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 386 -




Diệp Trác và Tiêu Liệt vừa mới đi, Tề Đồng lo lắng Phó Yên ngồi ngây ngốc một mình ở trong sân, tâm tình nặng nề, nên thường xuyên gọi các nàng tới Minh Ngọc đường trò chuyện.
Phó Yên muốn tìm chuyện gì đó để làm, nên cũng cũng thường xuyên tới chỗ Tề Đồng.
Tề Đồng nhìn Phó Yên dường như có chút gầy gò, khí sắc cũng tái nhợt, liền sai Chung Tình phân phó cho phòng bếp mỗi ngày phải làm một bát tổ yến, mang qua cho Phó Yên.
Tề Đồng ôn nhu khuyên nhủ: "Nam nhân bọn họ có chuyện cần phải làm, họ cũng đã đi rồi, chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa, thanh thản an tâm chờ bọn họ trở về. Đúng rồi, ngày xuân hoa nở, Lâm Dương quận chúa đã mời chúng ta đi ngắm hoa, con cũng đi cùng ta qua đó đi."
Phó Yên ôm Nhu Nhu, không có hứng thú gì. Chỉ là các phu nhân nhà thế gia quyền quý tụ họp một chỗ nịnh nọt lẫn nhau, thay phu quân mở rộng quan hệ. Thân phận Phó Yên khác biệt, lúc trước cũng từng được Tề Đồng mang tới mấy chỗ yến tiệc, nhưng thật sự không thú vị là mấy.
Nếu không phải cần phải ra mặt nói chuyện xã giao, nàng cũng lười đi.
Phó Yên nhẹ giọng nói: "Con còn phải chăm sóc Nhu Nhu, lần này con không đi đâu."
"Không có việc gì, mang theo Nhu Nhu qua đó là được." Tề Đồng nghĩ do tinh thần Phó Yên sa sút, nên muốn dẫn nàng ra ngoài nhiều chút.
Phó Yên uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của nàng.
Thấy nàng như thế, Tề Đồng cũng không miễn cưỡng nữa.
Ngoại trừ chăm sóc Nhu Nhu, tiếp theo Phó Yên cũng phải bận rộn những chuyện khác.
Các cửa hàng và thôn trang mà Diệp Trác cữu cữu tặng, ban đầu bọn họ chỉ mới xem lướt qua. Thấy Diệp Trác chọn lựa sắp xếp đều là những người thành thật, không phải kẻ trộm cắp gian trá hay giở thủ đoạn nhỏ gì, nên lúc ấy Phó Yên và Tiêu Liệt còn muốn quay về thành Thạch Châu, để lại những cửa hàng thôn trang này cứ tiếp tục như vậy là ổn rồi.
Hiện tại nếu đã ở lại, Phó Yên suy nghĩ nên xem xét những cửa hàng này, kinh doanh chúng cho thật tốt. Dù sao việc kinh doanh của cửa hàng ở mỗi vị trí khác nhau sẽ phải khác nhau, mặc dù chung quy cũng cùng một đạo lý.
Mà trước khi đi thị sát cửa hàng, Phó Yên viết một phong thư gửi về thân thích ở thành Thạch Châu.
Tiêu Liệt xuất chinh, bọn họ phải ở lại Vân Kinh chờ đợi, trong thời gian ngắn không thể quay về thành Thạch Châu được.
Phó Yên không muốn mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi trong Dũng Nghị Công phủ. Nếu muốn kinh doanh cửa hàng trong Vân Kinh phát triển, nàng cần hai huynh muội Thạch Dương Thạch Mãn đưa tay trợ giúp.
Thạch Dương không quay về, đương nhiên cửa hàng trong nhà trước tiên chỉ có thể đóng cửa, không tiếp tục kinh doanh được.
Viết xong thư, Phó Yên giao thư tín cho Ngô quản gia, nhờ hắn phái người đưa về thành Thạch Châu, tất nhiên còn mang theo một ít quà tặng Phó Yên gửi về.
Cuối tháng ba, cảnh xuân rực rỡ.
Phó Yên giao Nhu Nhu cho Thạch bà bà chăm sóc, còn nàng thay đổi thành một thân trang phục bình thường, mang theo mũ che, dẫn Thạch Dương và Thạch Mãn đi thị sát tám gian cửa hàng.
Nội thành và ngoại thành Vân Kinh đều nằm ở phía nam Bắc triều, nội thành là nơi dành cho tông thân Hoàng thất, còn ngoại thành sẽ là nơi ở của dân chúng bình dân. Càng tới gần nội thành, đoạn đường đi càng thể hiện sự phú quý, đa số đều là phủ đệ của các quan lớn.
Dũng Nghị Công phủ nằm trong nội thành.
Ngoại thành có hai chợ Đông và chợ Tây, đặc biệt chợ Đông vô cùng phồn hoa tấp nập.
Trong những cửa hàng mà Diệp Trác đã mua, có hai gian bán lương thực, hai gian khác bán lá trà, ở chợ Đông và chợ Tây mỗi nơi một gian. Nhà mẹ vợ của hoàng thượng là Diêu gia, Diêu gia có cống phẩm là gạo tẻ Vĩnh Dương cùng trà Túy Hương, nguồn hàng của hai gian lương thực đều đến từ Diêu gia, việc buôn bán không tệ lắm. Phó Yên sắp xếp trước tiên cứ giữ nguyên hình thức kinh doanh như thế này.
Ngoài ra còn có bốn gian hàng khác, phân biệt là tửu lâu khách điếm và cửa hàng son phấn nằm ở chợ Đông, còn chợ Tây có cửa hàng vải vóc cùng tạp hóa. Hàng hóa ở nơi này đều là những món đồ thông dụng trên thị trường, khu vực cũng không quá sầm uất, nên việc buôn bán bình thường.
Khi Phó Yên dẫn theo huynh muội Thạch gia tới nơi này xem xét, trước cửa bốn gian hàng cực kỳ vắng vẻ.
Đã qua giờ ăn, người ở khách điếm cũng không có nhiều, sinh ý ở tửu lâu lại càng ảm đạm. Cũng may nhóm người chưởng quầy của cửa hàng ban đầu đã được Diệp Trác gọi đến nhận mặt lão bản mới. Sau khi tỉnh táo lại, tiểu nhị trong cửa hàng cũng coi như là nhiệt tình tiếp đãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận