Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 109 - Đồng ý 1




Đồng ý 1
Tranh thủ thêu vội, cuối cùng Phó Yên cũng hoàn thành việc thêu bình phong.
Ngày 20 tháng 5, sau khi cất gọn đồ chơi, sách vở, điểm tâm rồi đưa Tiêu Giản lên núi, Tiêu Liệt cùng Phó Yên mang theo thêu phẩm đi vào trong thành.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào, Lý Đình trong tiệm vải sáng mắt lên.
Lý Đình: “A Yên và Tiêu huynh đệ tới rồi, mau mau mau, mời vào bên trong.”
Đi đến hậu viện, Phó Yên cũng không vội mà nghỉ ngơi uống trà.
Trước hết nàng lấy bình phong tơ lụa đã thêu xong ra, trải lên bàn, Lý Đình lập tức bị hấp dẫn, nhìn chăm chú đến mức không chớp mắt.
Thêu phẩm dùng sợi chỉ màu tươi sáng rất đẹp mắt, tơ vàng dưới ánh nắng chiếu rọi tỏa sáng lấp lánh, núi sông dường như được sống lại, tiên khí mờ ảo, từng tràng Phật âm vang lên.
“Đẹp, đẹp, đẹp.” Nhìn chữ “Phúc” và “Thọ” nhỏ nhắn tạo thành hình ảnh, Lý Đình vui mừng nhẹ nhàng lướt nhẹ tay qua, không ngừng khen ngợi sự khéo léo của Phó Yên.
Có bình phong thêu phúc thọ hai mặt tinh xảo mỹ lệ như vậy, bà có thể dự kiến vật ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ ở tiệc mừng thọ, bà cùng danh tiếng của Tiệm vải Lý Ký sẽ được lan truyền xa hơn, cao hơn một phần.
“A Yên, tay nghề này của muội thật sự không hề kém cạnh bậc thầy tú nương ở thế gia chút nào”.
Lý Đình gọi người tới cẩn thận nâng bình phong xuống “Ta sẽ sai người mời sư phó tới đây để bồi chuyện một phen, sau đó lại mời Uông đại công tử tiến đến để xem thử.”
Phó Yên mỉm cười gật đầu: “Những chuyện về sau thì làm phiền Đình tỷ. Chờ Uông đại công tử quyết định ngày tới đây thì lại làm phiền Đình tỷ báo tin cho ta nhé.”
“Không quên đâu! Muội cứ ở nhà chờ là được.”
Đưa xong thêu phẩm, Phó Yên liền đứng dậy dự định cùng Tiêu Liệt đi xem cửa hàng.
Nghe bọn họ nói là muốn đi xem cửa hàng mới, Lý Đình chúc mừng nói: “Ta không giữ bọn muội lại nữa. Cửa hàng của bọn muội nhanh mở cửa một chút đi nhé, để ta sớm được ăn điểm tâm mỹ vị của muội hàng ngày. Đừng nói là tiểu khuê nữ nhà ta, ngay cả ta cũng rất trông mong đó.”
Phó Yên: “Đình tỷ muốn ăn, nói một tiếng là được.”
Lý Đình xua xua tay: “Đã làm phiền muội một lần rồi, sao có thể mặt dày hết lần này đến lần khác làm phiền muội chứ. Chờ bọn muội khai trương, nói không chừng ngày nào ta cũng đến cửa ấy.”
Phó Yên chớp chớp mắt, cười nói: “Vậy ta phải đa tạ Đình tỷ quan tâm tới buôn bán của chúng ta”
“Ha ha, nói hay, nói hay!”
**
Tuy Phó Yên nói là nhằm vào cửa hàng trên đường Thanh Vân kia, nhưng hai cửa hàng còn lại cũng đi nhìn một chút cũng không sao.
Tiêu Liệt quen cửa quen nẻo dẫn Phó Yên đi vào ngõ nhỏ liễu xanh kia, gọi Hắc Cẩu trong đại viện ra.
“Đây là nương tử nhà ta, hôm nay cùng đi để nhìn ba cửa hàng đã chọn lần trước, cửa hàng vẫn còn chứ?” Tiêu Liệt giới thiệu thân phận của Phó Yên.
“Tẩu tử.” Không ngờ là phu nhân trong nhà Tiêu huynh đệ lại xinh đẹp như thế, Hắc Cẩu lễ phép xưng hô một tiếng, không dám nhìn lâu, hắn lại nói với Tiêu Liệt nói: “Cửa hàng vẫn còn đó, Tiêu huynh đệ và tẩu tử đi cùng ta đi.”
Hắc Cẩu vẫn dẫn bọn họ đi xem cửa hàng có vị trí tốt hơn trước, toàn bộ hành trình Phó Yên cẩn thận đi theo xem xét, chưa hề đưa ra bình luận gì.
Đến chỗ tiểu viện kia, Phó Yên càng xem càng vừa lòng.
Mặt tiền của cửa hàng có khoảng hơn ba mươi mét vuông, mặt sau cửa hàng là một tiểu viện có hai lối vào.
Vừa bước vào viện là chính viện cùng các đồ vật bên trong, có hai gian phòng, một lớn một nhỏ.
Cửa hàng vốn cũng buôn bán đồ ăn, cho nên ở ngách Đông Nam của cửa hàng có bố trí một phòng bếp.
Hai lối vào ở phía sau viện nhỏ hơn một chút, ở giữa sương phòng có hai gian, một gian phía đông và một gian nằm ở đối diện phía tây, có dựng một cái chuồng ngựa, phía góc sau căn phòng phía tây còn mở một cửa sau.
Chỗ tiền viện có một cây táo to, một giếng nước.
Viện không lớn, nhưng có đầy đủ tiện nghi, đồng thời cũng không cũ kỹ lắm.
Bố trí một phen là có thể trực tiếp vào ở.

Bạn cần đăng nhập để bình luận