Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 115: Trái Tim Có Vấn Đề 1

Chương 115: Trái Tim Có Vấn Đề 1Chương 115: Trái Tim Có Vấn Đề 1
Chương 115: Trái Tim Có Van Đề 1
Trần Ích đi đến cửa phòng sách.
Nữ tử vẫn còn hoảng hốt, mặc dù bây giờ trong ngoài biệt thự đều có cảnh sát, nhưng điều đó vẫn không thể khiến nàng cảm thấy an toàn.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến nàng không ngừng liếc trộm vào bên trong phòng sách, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Khuôn mặt tái nhợt, trán lắm tắm mồ hôi, thần kinh căng cứng.
Nữ tử này chắc hẳn đã rất sợ hãi.
Ở độ tuổi ngoài ba mươi, nhiều người chưa từng nhìn thấy người chết, thường thì người thân lớn tuổi của bọn hắn vẫn còn sống.
Bỗng dưng gặp phải chuyện như thế này, những người có tâm lý yếu kém chắn chắn sẽ sợ hãi.
"Ta... ta chỉ biết có vậy thôi."
"Ta chỉ là người giúp việc, chuyện này không liên quan gì đến ta cal"
Cuộc trò chuyện giữa Trác Vân và nàng sắp kết thúc, nữ tử này có lẽ đã xem quá nhiều phim truyền hình, nên cố gắng phủ nhận mọi nghi ngờ của mình, mặc dù nàng biết rằng điều đó có lẽ chẳng có tác dụng gì.
Trác Vân: "Được, ta đã hiểu đại khái rồi."
"Ngươi xuống tầng bình tĩnh một chút, nếu có vấn de gì, chúng ta sẽ liên lạc lại với ngươi."
Nữ tử nhẹ gật đầu, quay người rời đi.
Trần Ích bước tới, nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, Trác Vân lên tiếng: "Nàng nói rằng khi đến gõ cửa hỏi Đường Nhất Bình có cần đồ ăn đêm không, đây cửa vào thì phát hiện hắn đã chết."
Trần Ích khẽ gật đầu: "Đường Nhất Bình về nhà lúc nào?"
Trác Vân: "Khoảng chín giờ."
"Dựa vào khoảng cách từ Cục cảnh sát thành phố đến đây, có thể thấy rằng sau khi rời khỏi Cục, hắn không đi đâu khác, mà trực tiếp về nhà.”
"Theo lời người giúp việc này, sau khi Đường Nhất Bình về nhà, hắn không làm gì cả, thậm chí không ăn tối, mà trực tiếp vào phòng sách."
“Trong khoảng thời gian đó, người giúp việc đã mang vào một cốc nước nóng.”
"Lần đến tiếp theo, chính là lúc nàng hỏi hắn có cần đồ ăn đêm không như đã nói, khoảng cách giữa hai lần đó là khoảng ba giờ."
"Vì vậy, thời điểm tử vong là trong vòng ba giờ này.”
Nghe đến đây, Tran Ích ngang đầu nhìn lướt qua mọi ngóc ngách trên trần nhà.
Thấy vậy, Trác Vân nói: "Không có camera giám sát, nhưng trong phòng sách có, Giang Hiểu Hân đang trích xuất dữ liệu video."
Những ông chủ lớn như thế này lắp camera giám sát trong phòng sách của mình cũng không có gì lạ.
Có thể là để chống trộm, hoặc cũng có thể vì mục đích khác, tóm lại thì nó có rất nhiều công dụng.
Vì hiện trường vụ án có camera giám sát, nên điều đó đã giảm bớt khó khăn cho công tác điều tra của cảnh sát. Chỉ cần camera không bị hỏng, thì có nghĩa là bọn hắn đã nắm được diễn biến quá trình tử vong của Đường Nhát Bình.
Trong các vụ án mạng, điều này rất hiếm gặp, giúp cảnh sát tiết kiệm được rất nhiều công tác điều tra.
Trần Ích chìm vào suy tư, đến giờ hắn vẫn chưa thể phản ứng lại được, chủ yếu là vì thời điểm tử vong của Đường Nhát Bình quá quỷ dị.
Vừa mới bị vu khống tội hiếp dâm, vài giờ sau thì chết không rõ lý do ngay tại nhà mình.
Hai chuyện này liệu có liên quan gì không?
Nhưng không đúng, Đường Nhất Bình chỉ đến Cục cảnh sát thành phố một chuyến mà thôi, làm sao có thể liên quan được chứ?
Bây giờ manh mối còn thiếu, chưa biết gì cả, chỉ có thể đợi kết quả khám nghiệm hiện trường.
Hơn nữa...
Cái chết của Đường Nhất Bình dường như có điểm tương đồng với Vương Lập Hoa, nhìn bề ngoài thì cả hai đều không giống như bị giết.
Trước khi chết, hắn đưa tay ôm ngực, vẻ mặt đau đón, liệu có phải vì vấn đề về tim không? Hay là bị đầu độc?
Trong vài giây, Trần Ích đã theo thói quen lướt qua trong đầu những thắc mắc bây giờ của mình.
"Trần Ích, ngươi có thấy có vấn đề gì ở đây không?" Trác Vân lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Ích.
Trần Ích ngang đầu lên: "Ý ngươi là chuyện Vương Nhan vu khống sao?” Trac Van gật đầu: "Đúng vậy."
"Buổi tối bị vu khống đến Cục cảnh sát, sau khi ra về thì về đến nhà là chết ngay."
"Điều này quá đáng ngờ rồi, hai chuyện này không thể không liên quan chứ?”
Trần Ích nói: "Theo suy nghĩ bình thường, thì... có liên quan, nhưng bây giờ không có bằng chứng hoặc manh mối nào chứng minh được."
"Việc cấp bách bây giờ là xác định nguyên nhân tử vong, tìm hiểu xem Đường Nhát Bình chết vì lý do gì."
Trác Vân gật đầu: "Ừ."
Thời gian trôi qua, trong lúc đó, trợ lý pháp y cũng đến, tham gia vào công tác khám nghiệm tử thi.
Khoảng nửa giờ sau, Trần Ích và Trác Vân đi vào phòng sách, đứng cạnh Phương Thư Du.
"Thế nào rồi Phương pháp y?" Trác Vân lên tiếng hỏi.
Phương Thư Du ngồi xổm ở đó im lặng một lúc, rồi ngang đầu lên nói: "Ngừng tim.”
"Ngừng tim sao2?" Trác Vân sửng sốt, rồi lập tức hỏi: "Chết do tai nạn sao?l"
Phương Thư Du không trả lời câu hỏi của Trác Vân, mà tự nói: "Đồng tử giãn to, mặt tím tái, biểu hiện méo mó, toàn thân tạm thời không thấy vết thương nào, phù hợp với biểu hiện lâm sàng của ngừng tim."
"Bây giờ thì là như vậy."
"Nếu muốn xác định chính xác nguyên nhân tử vong, thì cần phải đưa về Cục cảnh sát thành phố để khám nghiệm tử thi toàn diện." "Ngoài ra, các ngươi cần phải làm rõ xem tim hắn có van đề gì không."
Trác Vân: "À..."
Kết quả ngừng tim khiến hắn hơi bất ngờ.
Rời khỏi Cục cảnh sát thành phố là chết, thực sự là trùng hợp sao?
Trần Ích nhìn chằm chằm vào thi thể của Đường Nhất Bình, rồi chuyển tầm mắt sang chiếc điện thoại rơi trên sàn, sau đó lại nhìn sang cửa sổ gần đó.
"Nhìn vào hiện trường vụ án, cũng có thể chứng minh cho phán đoán ngừng tim."
"Trước khi chết, Đường Nhất Bình hẳn là đang đứng trước cửa số để gọi điện thoại, đột nhiên cảm thấy khó chịu ở ngực, dùng tay trái ôm chặt, biểu hiện đau đớn, rồi từ từ ngã xuống." "Thời gian cấp cứu tốt nhất cho bệnh nhân ngừng tim là bốn phút, nếu quá sáu phút thì rất nguy hiểm."
Nghe vậy, Trác Vân vô thức lên tiếng: "Vậy tại sao lại là người giúp việc gọi cảnh sát? Người đối diện khi gọi điện với hắn không phát hiện ra điều bất thường sao?"
Trần Ích nhìn hắn, nói: "Vân ca nói đúng rồi, phản ứng rất nhanh."
"Đúng vậy, Đường Nhát Bình gọi điện cho ai, mà người đó lại không phát hiện ra điều bát thường?"
"Việc này thiếu tính hợp lý, trừ khi điện thoại vừa cúp thì Đường Nhất Bình đột nhiên cảm thấy khó chịu."
Nghe vậy, Trác Vân không khỏi thẳng lưng.
Sau một vài vụ án trước đó, hắn đã xếp trí thông minh của Trần Ích vào hàng yêu nghiệt, được Trần Ích khen ngợi, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Điều đó chứng tỏ bản thân mình cũng không đến nỗi nào.
Tát nhiên, mọi người không biết được những suy nghĩ nhỏ nhặt của Trác Vân, lúc này Phương Thư Du lên tiếng: "Đã kiểm tra nhật ký cuộc gọi, sẽ biết ngay thôi. "
"Thực sự rất quỷ dị, ta không nghĩ rằng lại trùng hợp như vậy."
Nàng cũng tham gia vào quá trình phân tích tình tiết vụ án, có lẽ là do thời gian gần đây ở bên Trần Ích quá lâu.
Trác Vân tiến lên, đeo găng tay cầm lấy chiếc điện thoại trên mặt đát.
Màn hình tự động sáng lên, có nhận dạng khuôn mặt và mật khẩu, cần phải mang về cục để mở khóa. Hoặc, trực tiếp kiểm tra nhật ký cuộc gọi, cả hai cách đều được.
Đặt điện thoại vào túi đựng vật chứng, Trác Vân giao cho cảnh sát bên cạnh.
Trần Ích lên tiếng: "Vân ca, đợi khám nghiệm hiện trường xong, thì cho mọi người về nghỉ ngơi trước đi, trời sáng rồi hãy nói tiếp."
"Bên pháp y, ta sẽ theo dõi, thay phiên nhau.”
Vụ án mạng xảy ra đột ngột vào lúc nửa đêm, cần phân công rõ ràng, không thể mặc kệ, cũng không thể dồn toàn lực vào cuộc điều tra, nếu không hiệu suất làm việc ngày hôm sau sẽ rất thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận