Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 121: Đi Thăm Dò Toàn Diện, Manh Mối Quỷ Dị 1

Chương 121: Đi Thăm Dò Toàn Diện, Manh Mối Quỷ Dị 1Chương 121: Đi Thăm Dò Toàn Diện, Manh Mối Quỷ Dị 1
Chương 121: Đi Thăm Do Toàn Diện, Manh Mối Quỷ Dị 1
Quán trà sữa.
Sau khi Vương Huy ởi, hai người không rời đi, vừa uống trà sữa vừa phân tích vụ án.
"Nếu thực sự nhận tiền, thì tiền ở đâu?”
"Thẻ ngân hàng không có vấn đề, ở nhà cũng không thấy tiền mặt, chẳng lẽ giấu bên ngoài sao? Nàng yên tâm được à?”"
"Ê? Có phải ở trong tay Vương Huy không?”
Người nói là Trác Vân.
Trần Ích lắc đầu: "Không đâu."
"Theo những gì chúng ta hiện biết về Vương Nhan, nàng rất quan tâm và coi trọng đứa đệ đệ này, không thể kéo hắn vào được."
"Đến lúc đó nếu Vương Huy hỏi, thì giải thích thế nào?"
"Không giải thích, Vương Huy chắn chắn sẽ truy hỏi đến cùng, nếu giải thích, Vương Huy chính là một trong những kẻ đồng phạm."
"Có liên quan đến tội hình sự, đối với một sinh viên đại học thì đây là điều chết người, ảnh hưởng nghiêm trọng đến phát triển tương lai."
"Vương Nhan không thể làm ra chuyện như vậy."
Nghe xong lời Trần Ích, Trác Vân gật đầu đồng ý, nói: "Vậy tức là giấu ở nơi khác rồi?"
"Hộp đêm? Hoặc là nhà trọ nào đó?”
"Có cần điều tra không?" Trần Ích nói: "Cứ từ từ, không vội, đợi đồng nghiệp đi thăm dò về đã."
"Đúng rồi, người mà ngươi nói... người liên lạc rất thường xuyên với Đường Nhát Bình, là ai nhỉ?"
Nghe vậy, Trác Vân lấy ra một tờ giấy từ trong túi, đặt lên bàn.
Hắn chỉ vào một cái tên trong danh sách cuộc gọi, nói: "Chu Chi Nguyệt, tên hay đấy."
"Ta nhờ Giang Hiểu Hân tra rồi, nàng là một người quản lý của công ty Hoa Thông, chủ yếu phụ trách các vấn đề về quan hệ công chúng."
"Quan hệ công chúng?" Trần Ích nhướng mày,"Thé thì hỏi cung sẽ khó khăn rồi."
"Bát kể nàng có liên quan đến cái chết của Đường Nhất Bình hay không, cho dù không liên quan, chỉ sợ trong mười câu thì tám câu là giả."
Đây lại là ấn tượng rập khuôn, cái gọi là quan hệ công chúng, miệng lưỡi chắn chắn rất lợi hại, đều là người tinh ranh, huống chỉ là ngồi vào vị trí quản lý.
Khả năng ứng phó và lừa người, chắn chắn là thuần thục.
Trác Vân: "Ngươi hơi thiên kiến rồi đấy."
Trần Ích: "Chỉ là nói khách quan thôi.”
"Đi thôi, chúng ta đi gặp nàng.”
Đây là người đầu tiên được thăm dò xung quanh Đường Nhất Bình, cũng đại diện cho việc chính thức bắt đầu tìm hiểu sâu về Đường Nhất Bình.
Hai người rời khỏi quán trà sữa, lái xe đến công ty Hoa Thông. Công ty Hoa Thông không lớn lắm, không có tòa nhà văn phòng độc lập, mà thuê trọn ba tang trong một tòa nhà thương mại đang phát triển để làm nơi làm việc.
Có thể thuê được ba tầng, đã thể hiện được sự hùng mạnh về thực lực rồi, bây giờ không ít công ty có thể có vài phòng làm việc đã rất tốt rồi.
Hai người nhanh chóng gặp được Chu Chi Nguyệt.
Phòng am áp, đối phương mặc bộ đồ công sở OL, tóc tùy ý buộc lên, trang điểm nhẹ nhàng, nhan sắc rất cao, còn hơn Vương Nhan.
Thân hình cũng rất đẹp, ít nhất là nhìn từ bên ngoài thì không thấy khuyết điểm gì.
Sau khi nhìn thấy Chu Chi Nguyệt, cả hai cùng nảy ra một ý nghĩ trong đầu: Nếu nàng có quan hệ với Đường Nhat Bình, thì Đường Nhất Bình ăn no rửng mỡ đi ngoại tình với Vương Nhan?
Tất nhiên, bọn hắn chắn chắn sẽ không hỏi thẳng câu hỏi này, ngay cả khi Chu Chi Nguyệt là bạn gái của Đường Nhát Bình.
Hơn nữa, thực ra câu hỏi này đã có câu trả lời Nam nhân sẽ không phiền lòng khi có quá nhiều nữ nhân.
"Hai đồng chí cảnh sát, mời ngồi."
Chu Chi Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, theo thói quen đi pha cà phê.
Thấy vậy, Trác Vân lên tiếng: "Chu quản lý, không cần phiền phức như vậy đâu."
Chu Chi Nguyệt quay đầu cười nói: "Không sao, vừa hay ta cũng muốn uống một tách, tiện thể thôi."
"Tay nghề pha cà phê của ta khá tốt, hai đồng chí cảnh sát nếm thử rồi cho ý kiến, ta cũng tiện tiến bộ."
Trác Vân không có lý do gì để từ chối, không kiên trì nữa.
Lời này nghe vào rất dễ chịu, đúng là quản lý quan hệ công chúng.
Vài phút sau, Chu Chi Nguyệt bưng cà phê, đi giày cao gót ởi tới, nhẹ nhàng đặt trước mặt Trần Ích và Trác Vân.
Động tác cúi người tuy để lộ nhiều phần trắng trẻo hơn, nhưng không có lộ điểm quan trọng, đối phương tự bảo vệ mình rất tốt.
Vừa kéo gần mối quan hệ với nam nhân, vừa đảm bảo bản thân không bị tổn hại.
"Mời uống cà phê."
Chu Chi Nguyệt mỉm cười, sau đó quay người cầm cốc của mình, quay trở lại ngồi đối diện hai người.
"Đa tạ."
Hai người khách sáo một chút, bưng cà phê lên nhấp một ngụm.
"Thế nào?" Chu Chỉ Nguyệt bình tĩnh nhìn, mỉm cười hỏi, dường như rất quan tâm đến đánh giá của đối phương.
Trác Vân gật đầu: "Rất ngon, cảm tạ sự tiếp đón của Chu quản lý."
Chu Chi Nguyệt luôn nở nụ cười trên môi: "Khách sáo rồi, nên làm mà.”
"Hai đồng chí cảnh sát, không biết hôm nay đến đây, có chuyện gì cần Chi Nguyệt giúp đỡ không?”
Tự xưng là Chi Nguyệt, khiến Trần Ích và Trác Vân đều cảm thấy khác thường.
Nữ tử này có kinh nghiệm xã hội vô cùng phong phú.
Trác Vân không lên tiếng, Trần Ích mở lời: "Chu quản lý, xin hỏi ngươi và Đường Nhát Bình có quan hệ gì vậy?"
Hắn đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo tam quốc.
"Đường chủ tịch sao?” Chu Chi Nguyệt ngạc nhiên,"Tại sao lại hỏi như vậy? Ta là bạn gái hắn."
"Nhưng hôm nay hắn không đi làm, ta gọi điện thì không ai bắt máy, đang định di tìm đây."
Từ sáng đến giờ, trừ lúc ngủ, nói trắng ra cũng chỉ mới trôi qua một buổi sáng cộng thêm một buổi chiều, tin Đường Nhát Bình qua đời vẫn chưa lan truyền.
Trần Ích: "Hắn mắt rồi."
Chu Chi Nguyệt cho hắn cảm giác hơi khó chịu, hắn quyết định dùng biện pháp mạnh trong thời gian ngắn, có lẽ có thể hỏi thêm được ít thông tin.
Ba chữ này khiến Chu Chi Nguyệt sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đứng phắt dậy, nhìn Trần Ích và Trác Vân với vẻ nghỉ ngờ.
"Ngươi nói gì cơ? Mắt rồi?!"
"Mất thế nào?"
Giống như Vương Nhan, câu hỏi nghi vấn không đổi.
Xem ra, nàng cũng khá bắt ngờ, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận