Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 265: Ta Chỉ Khách Sáo Thôi, Ngươi Còn Nghiêm

Chương 265: Ta Chỉ Khách Sáo Thôi, Ngươi Còn NghiêmChương 265: Ta Chỉ Khách Sáo Thôi, Ngươi Còn Nghiêm
Chương 265: Ta Chỉ Khách Sáo Thôi, Ngươi Còn Nghiêm Túc Thật À? 2
"Bắt đầu từ... Chi Oa."
Ô Mộc Dương thấy lạ: "Còn cần hỏi sao? Bây giờ Internet phát triển như vậy, các ngươi có thể tự tìm kiếm."
Trần Ích cười nói: "Không sao, chỉ là nói chuyện phiếm thôi."
Ô Mộc Dương gật đầu, nói: "Lập đội là xương sống của đội đào mộ, thường là những kẻ đào mộ có kinh nghiệm, chịu trách nhiệm tập hợp những người còn lại trong đội, rất dễ hiểu."
Trần Ích: "Nếu một người không có kinh nghiệm mà biết được vị trí của một ngôi mộ cổ, ngươi có cho rằng hắn có thể lập được đội không?" Ô Mộc Dương: "Cũng được, nhưng vẫn cần người có kinh nghiệm dẫn dắt."
Trần Ích: "Sau khi lập đội thì sao?"
Ô Mộc Dương: "Sau khi lập đội thì đến lượt Chưởng Nhãn và Khổ Lực, Chưởng Nhãn cần có khả năng phán đoán chính xác và khả năng thẩm định cổ vật, Khổ Lực là người làm việc, đào mộ, dọn chướng ngại vật, V.V.”
Trần Ích hơi gật đầu, sau khi xác nhận những gì đối phương nói giống với Đào Thượng Lập, hắn hỏi: "Ô tiên sinh, ta lấy một ví dụ, ngươi nghe thử xem."
"Giả sử ta biết được vị trí của một ngôi mộ cổ, nhưng lại không có kinh nghiệm gì, ta cần một đội cùng xuống mộ."
"Sau đó, ta tìm được một người có kinh nghiệm, thông thạo về phong thủy, người đó lại giúp ta tìm một Chưởng Nhãn, năm Khổ Lực, rồi chúng ta cùng xuống mộ."
Sau khi kết quả giám định được đưa ra, chúng ta mới biết những món đồ chúng ta có trong tay đều không có giá trị, thậm chí còn có đồ giả. Chỉ có đồ của Chưởng Nhãn mới là đồ thật, tình hình này là sao?
Ô Mộc Dương trả lời một cách hiển nhiên: "Còn phải hỏi nữa sao? Chưởng Nhãn đã lừa các ngươi rồi".
Trần Ích: "Nếu có người chết bất thường thì sao?".
"Hả?" Ánh mắt Ô Mộc Dương hơi ngưng lại,"Có xảy ra chôn sống ư?".
Trần Ích: "Ý của ngươi là sao?".
Ô Mộc Dương: "À, chôn sống là chỉ việc giết hại lẫn nhau, giết chết đồng bọn trong khi trộm mộ". Trần Ích suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chưởng Nhãn đã lừa chúng ta, khiến chúng ta tưởng rằng những món đồ chúng ta có trong tay là đồ thật, sau đó trong quá trình này đã xảy ra việc giết hại lẫn nhau, đúng không?”.
Ô Mộc Dương gật đầu: "Theo như ngươi nói thì hẳn là như vậy".
Trần Ích: "Nếu chúng ta không quen biết nhau, nhưng chỉ có một người chết thì tình huống này phải giải thích như thế nào?".
Ô Mộc Dương cầm tách trà, nói: "Thế thì khả năng sẽ nhiều hơn, có thể trong quá trình trộm mộ, mọi người đã đạt được sự đồng thuận, cùng nhau đối phó với một người nào đó.
"Chủ yếu là xem người ngươi nói là ai". Trần Ích: "Người đứng đầu đội, người tổ chức, Định Huyệt giàu kinh nghiệm, người thực sự cầm đầu".
Nghe vậy, Ô Mộc Dương cười nói: "Vậy thì ta hiểu rồi, đơn giản thôi".
"Người cầm đầu sẽ có lợi thế về mặt quyền lợi, việc này cần phải nói rõ trước khi lên đường”.
"Ví dụ, người đó sẽ được chia phần nhiều hơn một chút, tình huống này khá phổ biến".
"Nếu là ta, ta sẽ chọn quyền ưu tiên, tức là được tập hợp những món đồ có giá trị nhất, ta sẽ có quyền lựa chọn trước".
"Đã có quyền lựa chọn trước thì đương nhiên ta sẽ lấy những món đồ có giá trị nhất, tương ứng với đó là mức độ nguy hiểm cũng lớn hơn, vì vậy ta thường không xuống mộ... ừm, làm việc cùng người lạ". "Chỉ cần động đến những món đồ có giá trị hàng chục, hàng trăm triệu thậm chí hàng tỷ là đủ khiến lòng người dao động”.
Trần Ích hơi im lặng, rồi tiếp tục hỏi: "Người cầm đầu có hiểu biết về giám định đồ cổ không?".
Ô Mộc Dương: "Hiểu biết, nhưng không bằng Chưởng Nhãn, nếu không thì cần gì đến Chưởng Nhãn tham gia?".
Trần Ích: "Vậy thì có nghĩa là trong nhóm của ta, người cam đầu có thể cũng bị lừa, hắn chết vì mang họa vào thân, trớ trêu thay là thứ hắn muốn lại chẳng có giá trị gì".
Ô Mộc Dương gật đầu: "Ừ, cũng có khả năng như vậy”.
"Nhưng trường hợp ngươi nói thì ngôi mộ niên đại phải gần đây một chút, càng gần thì đồ giả càng nhiều".
Trần Ích: "Mộ thời nhà Thanh thì sao?".
Ô Mộc Dương: "Mộ thời nhà Thanh? Cũng tương tự, đồ có giá trị nhất cũng chỉ là đồ sứ quan và đồ ngọc, còn những đồ khác thì hầu như đều được bảo tàng thu thập, nếu may mắn thì có thể có đồ thời nhà Minh, nhà Đường thậm chí còn sớm hơn".
Trần Ích: "Có khả năng tôn tại một chiếc gương có giá trị cao không?".
Ô Mộc Dương rót thêm trà cho Trần Ích, nói: "Gương đồng? Gương đồng thời nhà Đường, nhà Minh, nhà Tống đều rất hiếm".
Trần Ích: "Ví dụ như?".
Ô Mộc Dương: "Ví dụ như gương Hải Thú Nho thời nhà Đường, giá trị bây giờ lên tới hàng triệu thậm chí hàng chục triệu nhân dân tệ”.
Trần Ích: "Thứ này có thể làm giả vào thời nhà Thanh không?".
Ô Mộc Dương gật đầu: "Có thể, không chỉ thời nhà Thanh, sau thời nhà Tống là có thể làm giả được rồi, nhưng cách làm tương đối thô sơ, nhưng cũng có thể dĩ giả loạn trân".
"Ví dụ như, trực tiếp làm khuôn".
"Phương pháp đúc gương trước đây đều là làm khuôn, khuôn đất hoặc khuôn sáp, nạo hình trên khuôn, khắc hoa văn và chữ khắc, cuối cùng là đúc".
"Đồ giả sau thời nhà Tống thường dùng gương đồng thời Hán Đường để làm khuôn trực tiếp, đồ làm kém thì hoa văn mờ nhạt, đường nét không rõ ràng, đồ làm tốt thì tinh xảo hơn".
"Tất nhiên, nhiều người làm đồ giả thích làm ngược lại, cố tình làm cho hoa văn mờ nhạt, vì gương mà? Một thời gian dài sẽ xuất hiện tình trạng như vậy, đây là một trong những căn cứ để giám định, như vậy thì rất khó phân biệt bằng mắt thường".
Nói đến đây, hắn nhìn Trần Ích, hơi do dự một chút rồi không nhịn được: "Ngươi... hỏi những điều này để làm gì, chẳng lẽ sáu người ngươi vừa nói đến đã chết là... ".
Trần Ích ngắt lời: "Ô tiên sinh, nói thật là chúng ta cũng không biết, nếu biết thì đã không phải mất công đến đây hỏi ngưoï".
Ô Mộc Dương không hỏi thêm nữa, dù sao cũng không liên quan gì đến hắn, chỉ không biết những người chết đó hắn có quen không.
Những người có quan hệ tương đối tốt đều còn sống, thời gian gần đây cũng không nghe nói đến chuyện gì lớn, nghĩ rằng có lẽ không phải là nhân vật nổi tiếng trong giới.
Ngay khi hắn vừa nảy ra suy nghĩ này thì Trần Ích đột nhiên đưa cho hắn một danh sách.
"Ô tiên sinh, xem những người này có quen không?".
Vì tò mò, Ô Mộc Dương vội vàng nhận lấy, lướt nhìn một lượt rồi chỉ vào một cái tên trong đó nói: "Người tên Tào Mậu Quân này ta có vẻ hơi có ấn tượng, những người khác thì rất lạ".
Trần Ích cất danh sách đi, nói: "Hắn là giáo sư lịch sử của trường đại học, có trình độ nhát định về giám định đồ cổ".
Nghe vậy, sắc mặt Ô Mộc Dương lộ vẻ ngạc nhiên: "Ta nhớ ra rồi, đúng là có một người như vậy, mắt nhìn cũng ồn, đó là chuyện của rất lâu rất lâu về trước rồi, chà... phải hai mươi may năm rồi nhỉ?
Trần Ích ừ một tiếng: "Cũng gần như vậy".
Ô Mộc Dương cảm thán: "Thời gian trôi nhanh quá, thoáng cái mà mọi người đều già rồi"
Lúc này, Trần Ích cầm lấy ám trà trước mặt Ô Mộc Dương, rót cho đối phương một ít trà, miệng nói: "Ô lão gia, ở Giang Thành chúng ta hoặc trong phạm vi toàn Đông Châu, ngươi biết có Chi Oa nào nỗi tiếng cách đây hai mươi lăm năm nào không, bát kể có bị bắt hay không?".
Câu hỏi này khiến Ô Mộc Dương lập tức cảnh giác: "Ý ngươi là gì?! Ta không biết".
Trần Ích: "Ngươi chắn chắn biết".
Ô Mộc Dương: "Ta thực sự không biết, lúc bị bắt thì đã khai hết rồi, ngươi cứ đi xem hồ sơ đi".
Trần Ích cười nói: "Chúng ta vừa mới nói rồi mà, biết gì nói nấy, ngươi không được nói lời không giữ lời đâu.
Ô Mộc Dương cau mày, bất mãn nói "Ngươi cũng không thể hỏi những câu nhạy cảm như vậy được, ta chỉ khách sáo thôi, ngươi lại nghiêm túc như vậy?”.
"Tóm lại là ta không biết".
Bạn cần đăng nhập để bình luận