Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 714: Hội Nghị Video, Cướp boat Cảm Xúc 3

Chương 714: Hội Nghị Video, Cướp boat Cảm Xúc 3Chương 714: Hội Nghị Video, Cướp boat Cảm Xúc 3
Chương 714: Hội Nghị Video, Cướp Đoạt Cảm Xúc 3
"Cướp bóc cảm xúc?" Đinh Thanh Dương ngạc nhiên,"Cái này nói thế nào?”
Trần Ích: "Tác phẩm nỏi tiếng của Khúc Xuyên là bộ tranh dầu trừu tượng [Bảy Loại Cảm Xúc], Đinh đội bây giờ có thể tìm kiếm, xem những bức tranh đó như thế nào."
"Bảy Loại Cảm Xúc" là loạt tranh dầu thể hiện sự phản hồi về cảm xúc, nó có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người chiêm ngưỡng, do đó mới nổi tiếng trong giới như vậy. Từ thời gian chết của bốn nạn nhân đầu tiên, đều diễn ra trước khi tác phẩm ra đời."
"Nói cách khác thì rõ ràng hơn, mỗi khi có một nạn nhân chết, một bức tranh tương ứng sẽ ra đời. Là cảnh sát hình sự, ta phải kết nối hai điều này lại với nhau.”
Cùng với tiếng nói của Trần Ích, tất cả mọi người trong phòng đều lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm tác phẩm của Khúc Xuyên.
Tổng cộng có bón bức tranh, tất cả đều là tác phẩm của trường phái trừu tượng, nhìn thoáng qua chẳng biết trên đó vẽ gì, cần phải có một chút năng lực thầm mỹ nhát định.
Cũng chính là sức hấp dẫn của tranh trừu tượng, phải dùng tâm để thưởng thức, họa sĩ trừu tượng tài ba sẽ không vẽ bừa.
Đội trưởng Ninh Thành, Tạ Vân Chí đang xem bức thứ tư, cũng là tác phẩm mới nhất của Khúc Xuyên trong hai năm gần đây, theo lời Trần Ích, đang nghi ngờ bức tranh này có liên quan mật thiết đến cái chết của Tát Tuyết Lan.
Đây là một bức tranh mang lại cảm giác thị giác rất mạnh, chủ yếu là màu tối, những đường nét xoắn xuýt loạn xạ đan xen vào nhau, giống như những xúc tu đen tối vươn ra bao bọc, khiến người ta nghẹt thở.
Xung quanh đường nét, những nét phác họa mờ ảo an hiện, như những bóng ma lang thang trong bóng tối, bập bùng không định.
Toàn bộ bức tranh tràn đầy bầu không khí u ám và bất an, những đường nét như thể động đậy không ngừng biến đổi, khiến người xem cảm thấy ảo giác không thể xác định hình dạng thật sự, ảo giác này càng làm gia tăng cảm giác sợ hãi của người xem, toàn bộ khung cảnh đều đang hét lên im lặng, không thể thoát khỏi. Đây là lời kể về cái chết, về nỗi sợ hãi, chỉ thấy cô đơn và tuyệt vọng.
Tạ Vân Chí cau mày, càng xem càng thấy khó chịu, lúc nãy Trần Ích nói tranh có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của người ta, hắn còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ thì tin rồi.
"Cái gì mà lung tung, cái này mà gọi là tranh danh họa à? ? Bán mấy triệu?"
Tạ Vân Chí nhìn thấy giá dự kiến, không nhịn được mà chửi rủa.
Không ai trả lời hắn, mọi người đều đang xem, bao gồm cả Cảnh Kiến Thanh và Tần Hà, họ đang xem bức thứ ba.
Bức tranh này chủ yếu sử dụng màu lạnh, tạo nên một bầu không khí cô đơn, lạnh lẽo.
Phần chủ đề là màu xám tối, tổng thể giống như bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc, mơ hồ có thể thấy những đường nét và hình dạng mờ ảo.
Những đường nét và hình dạng này lúc thì đan xen, lúc thì tách rời, giống như bị nỗi buồn xâm nhập, dấu vết tràn đầy cảm giác bát lực và tuyệt vỌng.
Ở góc bức tranh, điểm xuyết một số màu xanh đậm và đỏ thẫm, giống như những vì sao và vang trăng đỏ tối nhất trên bầu trời đêm, dù rực rỡ nhưng khi so sánh thì càng thêm lạnh lẽo, khi tương phản với màu xám, khiến toàn bộ bức tranh thêm nặng nè, u ám.
Nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện những nét cọ và vân hoa li ti, khiến người xem không khỏi liên tưởng đến những giọt nước mắt, toát ra nỗi buôn vô tận. Tên bức tranh là "Bi thương”, tác phẩm giống như một bản nhạc tang ca bi thương, Cảnh cục và Tần Hà phải thừa nhận, đây là một tác phẩm nghệ thuật có thể chạm đến trái tim, tạo ra sự đồng cảm.
Nếu đắm chìm vào đó, không khỏi xúc động.
Căn phòng im lặng một lúc lâu, tất cả mọi người đều hạ điện thoại xuống.
"Cướp đoạt cảm xúc. . ." Cảnh cục cau mày tự nhủ,"Quái dị như vậy sao? Bức tranh thứ ba quả thật khiến người ta nặng lòng, mà phải nói thêm, nạn nhân của Đế Thành, Hạ Thanh Văn vì cái chết của em trai mà rất đau buôn, lúc đó toàn bộ khí chất của nàng tỏa ra vô cùng bi thương."
"Theo suy đoán của Trần đội lúc nãy, hung thủ đang cướp đoạt sự bi thương, biến toàn bộ Hạ Thanh Van thành một bức tranh, tranh chính là nàng, nàng chính là tranh, chữ viết của bức tranh là "Bi thương "."
Bên kia, Tạ Vân Chí lên tiếng: "Cảnh cục, Trần đội, lời này có hơi quá thần bí rồi, trước tiên không nói đến tác giả Khúc Xuyên không phù hợp với đặc điểm, nạn nhân của Ninh Thành, Tất Tuyết Lan không liên quan gì đến nỗi sợ hãi đâu, ta thấy yếu tố của bức tranh này chính là nỗi sợ hãi, tên cũng gọi là "Sợ hãi” mà.”
Cảnh cục nói một câu khiến Tạ Vân Chí nghẹn lời: "Ngươi sắp bị giết mà không sợ hãi sao? Tất Tuyết Lan bị giết khi đang tỉnh táo a."
Tạ Vân Chí: "Cái này... phía Cảm Thành thì sao?"
Đinh Thanh Dương trả lời: "Phương Đan Đan hôn mê bị giết, Triệu Hiểu Nhạn tỉnh táo bị giết."
Tạ Vân Chí rối loạn, vô thức nhìn về phía Cảnh cục.
Ba người tỉnh táo, hai người hôn mê, giải thích như thế nào?
Cảnh cục nhìn về phía Trần Ích: "Ngươi giải thích đi."
Trần Ích đang dùng điện thoại tìm kiếm thông tin, nghe vậy ngắng đầu lên: "Phân tích theo hướng này hiện tại hơi thừa rồi, chỉ dựa vào vóc dáng của Khúc Xuyên không phù hợp với nghi phạm, có thể loại trừ nghi ngờ phạm tội của hắn."
Cảnh cục: "Trước tiên không cần quan tâm đến việc loại trừ hay không, quan điểm của ngươi rất thú vị, đáng de bàn luận, tuy Khúc Xuyên không chắc là hung thủ, nhưng khả năng động cơ phạm tội của hung thủ có liên quan đến loạt tranh dầu Bảy Loại Cảm Xúc là có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận