Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 669: Xác Định Chất Độc 2

Chương 669: Xác Định Chất Độc 2Chương 669: Xác Định Chất Độc 2
Chương 669: Xác Định Chất Độc 2
Phó Dung Dung ngoại tình với công nhân trong nhà máy, sau đó hai người lên kế hoạch giết chết cả nhà Tống Lập Thuận, như vậy Phó Dung Dung có thể thừa kế tất cả các nhà máy của Tống Lập Thuận, một đêm trở thành một trong những người phụ nữ giàu nhất Huyện Bình.
Cốt truyện hơi cấu huyết, nhưng vẫn có khả năng, vợ chồng già vợ trẻ vốn dĩ không phải là mối quan hệ vợ chồng bình thường, xảy ra vấn đề là chuyện rất bình thường.
Năm đó Phó Dung Dung ngoài hai mươi tuổi chọn gả cho Tống Lập Thuận đã hơn năm mươi tuổi, nói là vì tình yêu thì người ngoài chắc chắn là không tin. Đây không phải là thành kiến, mà là logic cảm xúc bình thường. Nếu Tống Lập Thuận không có tiền, một cô gái trẻ đẹp có đầy đủ tương lai phía trước liệu có chịu cưới một người đàn ông năm mươi tuổi lại nghèo khó không?
Trên đời có lẽ tồn tại tình yêu như vậy, nhưng khi phá án, cần phải xem xét từ góc độ thực té.
Trần Ích lên tiếng: "Vẫn là vấn đề đó, tại sao Phó Dung Dung lại mắt tích, chuyện này rất kỳ lạ, cũng là điểm duy nhất không thể lý giải."
Nếu vụ án này thật sự là người tình đồng lõa mưu tài giết người, thì Phó Dung Dung không có lý do gì để biến mát, việc đó chỉ khiến cảnh sát xếp nàng vào diện nghi phạm đầu tiên. Người có chút thông minh sẽ không làm việc đó. Trừ khi có lý do khác.
Ví dụ: ta không vì tiền, ta chỉ muốn giết cả nhà Tống Lập Thuận.
Điều này mới hợp lý hơn.
Từ Văn Binh vừa định nói, thì điện thoại đổ chuông, hắn rút điện thoại ra nghe.
"Alo? Ta là Từ Văn Binh."
"Ô, được rồi, ta biết rồi, cảm ơn nhiều."
Nói hai câu rồi tắt máy, Từ Văn Binh nhìn chai thuốc diệt chuột trong tay, rồi quay sang Trần Ích: "Trần đội, kết quả kiểm nghiệm đã có. Độc tố là Axit Fluoroacetic, thành phần chính của chai thuốc diệt chuột này, có cả trong thức ăn và rượu.”
Manh mối được xác nhận, tám người nhà Tống Lập Thuận trúng độc từ chai thuốc diệt chuột này. Trần Ích dùng điện thoại tra cứu và hiểu rõ tính chất của Axit fluoroacetic.
Đây là một hợp chất hữu cơ, cực kỳ độc, chủ yếu được dùng trong sản xuất thuốc trừ sâu và thuốc diệt chuột, có dạng tinh thể không màu hoặc trắng, dễ tan trong nước, dễ tan trong ethanol.
Phản ứng trúng độc: tổn hại thần kinh trung ương và tim, sau khi vào cơ thể có hiện tượng nôn mửa, tiêu chảy, tê liệt, đau bụng, thần trí mơ hồ, cơ co giật, suy giảm thị lực, tiếp theo là co giật, ức chế hô hấp, loạn nhịp tim và ngừng tim đột ngội.
Nguyên nhân tử vong: ngừng tim, hoặc ngạt thở trong lúc co giật, hoặc suy hô hấp.
Nếu uống lượng lớn Axi fluoroacetic, sẽ gây suy hô hấp và chết trong thời gian ngắn, không có thời gian cấp cứu, trừ khi uống trước mặt bác sĩ và lập tức rửa dạ dày và can thiệp bằng thuốc.
Hoàn toàn phù hợp với trạng thái và nguyên nhân tử vong của bảy người.
"Cách chết rất đau đớn." Trần Ích nói.
Hà Thời Tân: "Hung thủ nhắm vào toàn bộ Tống gia, không tìm thấy Phó Dung Dung, việc điều tra sắp tới sẽ rất khó khăn."
Trần Ích khẽ gật đầu: "Tống Lập Thuận mạng lớn chưa chét, liệu hung thủ có tiếp tục ra tay?"
Lời vừa dứt, Từ Văn Binh vội nói: "Trần đội yên tâm, bệnh viện được chúng ta bảo vệ rất nghiêm ngặt, không ai được phép tiếp cận, hung thủ nếu dám đến, sẽ bị bắt ngay tại chỗ." Trần Ích: "Um, việc điều tra ở đây cần nhiều thời gian, bây giờ chúng ta đến bệnh viện, chờ Tống Lập Thuận tỉnh lại, hỏi rõ chuyện của Phó Dung Dung."
Từ Văn Binh: "Được."
Lúc 11 giờ tối, tại bệnh viện nhân dân huyện Bình.
Tống Lập Thuận đã qua cơn nguy kịch và chuyển tới phòng bệnh thường, bác sĩ cho biết tình trạng túng độc của Tống Lập Thuận không nghiêm trọng lắm, sau khi rửa dạ dày và can thiệp bằng thuốc, không để lại bất kỳ di chứng nào.
Tuy nhiên, hắn vừa trải qua ca phẫu thuật ghép thận, nhiều hay ít đều bị ảnh hưởng, bây giờ rất yếu, tốt nhất không nên làm phiên.
Tốt nhất không làm phiền, tức là vẫn có thể làm phiền, Trần Ích không có cảm tình gì với Tống Lập Thuận, hỏi thẳng: "Có thể hỏi vài câu không? Rất nhanh thôi."
Bác sĩ: "Không quá nửa giờ, và không được de bệnh nhân kích động, nếu không có thể gây ra hậu quả xấu."
Trần Ích: "Được, ta biết rồi, cảm ơn.”
Bác sĩ: "Không có gì."
Máy người của Trần Ích mở cửa bước vào phòng bệnh đơn, Tống Lập Thuận nằm cô độc trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
"Đội trưởng Từ."
Hai cảnh sát phụ trách canh gác đứng dậy.
Từ Văn Binh gật đầu, giới thiệu: "Đây là đội trưởng Trần Ích của đội hình sự Dương Thành, không có chuyện gì bất thường chứ?"
Cảnh sát đứng nghiêm: "Chào đội trưởng Trần, không có gì bất thường cả."
Trần Ích bước lên ngồi xuống, Tống Lập Thuận khẽ ngoảnh đầu, đối diện với Trần Ích.
Trên khuôn mặt Tống Lập Thuận, thời gian đã để lại những dấu án, những nếp nhăn như cành khô lan rộng, làn da lỏng lẻo và nhợt nhạt, tựa như tờ giấy mỏng, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến trong gió.
Nhiều năm bệnh tật khiến hắn gầy trơ xương, mười ngón như dây leo, hơi thở yếu ớt, mang theo vẻ lạnh lùng và bát lực.
Lấy đi thận của con trai mình chỉ để sống thêm vài ngày, với một gia dinh binh thuong thi chuyen nay không thể xảy ra.
Tuổi đã cao như vậy rồi, nếu có tình thân, dù cho con trai chủ động muốn hiến tạng, cũng nên từ chối một cách nghiêm túc.
Tống Lập Thuận sợ chết là một lý do, việc không có tình phụ tử với Vương Bảo Quý có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân.
"Xin chào, ta là Trần Ích, đội hình sự Dương Thành."
"Tống tiên sinh, thời gian không nhiều, chúng ta nói ngắn gọn, ông có biết ai là người hạ độc không?"
Trần Ích vào thẳng van đè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận