Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chuong 733: Ta Ten La Du Tac Thanh 1

Chuong 733: Ta Ten La Du Tac Thanh 1Chuong 733: Ta Ten La Du Tac Thanh 1
Chuong 733: Ta Ten La Du Tac Thanh 1
Ta tên là Du Tác Thanh.
Giác mơ của ta là trở thành một bậc thầy hội họa nổi tiếng.
Để thực hiện giấc mơ này, ta có thể hy sinh tất cả.
Nhưng ta đã sai, sai rất nhiều.
Bây giờ đã là bức tranh thứ sSáu....
Ánh nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa cũ kỹ, chiếu rải rác lên phòng vẽ chật hẹp và lộn xộn của ta.
Ta một mình ngồi trước khung vẽ cũ kỹ, bút vẽ và con dao cạo trong tay từ từ di chuyển trên vải, màu sơn dầu rẻ tiền có chút nồng nặc, nhưng ta tập trung vào công việc sáng tạo, phác họa từng cảnh tượng mộng mơ. Ta yêu thích sáng tạo, yêu thích hội họa, niềm yêu thích này như ngọn lửa cháy rực rỡ, không bao giờ tắt trong lòng ta.
Tuy nhiên, con đường sáng tạo hội họa không he dễ dàng.
Khi ta đầy hy vọng mang tác phẩm đến các triển lãm và tạp chí nghệ thuật, nhận lại chỉ là những thất vọng và cú đánh tan vỡ liên tiếp.
Tranh không bán được, có nghĩa là không có thu nhập, những năm qua ta nghèo túng, mỗi khi đêm khuya vắng vẻ, ta lại nhìn những tác phẩm chưa hoàn thành, trong lòng dâng lên nỗi hoang mang và lo lắng vô tận.
Ta đã nghĩ đến việc từ bỏ, có lẽ ta không phù hợp với hội họa, cho đến khi một tia sáng trong bóng tối chiếu rọi vào ta, ta đã gặp người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời: Hiểu Binh.
Nàng là cô gái hoàn hảo nhất trên thế giới, là cô gái hiểu ta nhất trên thế giới, dịu dàng, tốt bụng, thông minh, chăm chỉ...
Hiểu Bình rất ủng hộ sáng tạo của ta, không bao giờ than phiền về thất bại của ta, ta biết nàng yêu ta, ta cũng rất rõ ràng mình yêu nàng, để ủng hộ giác mơ của ta, để ủng hộ sáng tạo của ta, nàng một mình đi làm xa nhà, gánh vác gánh nặng kinh tế gia đình.
Nàng tin rằng, ta nhất định sẽ thành công.
Nhưng mà... nhiều năm qua đi, thành công vẫn chưa đến, mỗi khi ta nhìn thấy thân ảnh mệt mỏi của Hiểu Bình, trong lòng đều tràn đầy ay náy và... cảm kích.
Ta cảm kích nàng, cảm kích nàng vì ta mà hi sinh tất cả.
Ta có lỗi với nàng, là đàn ông mà lại chỉ có thể dựa vào phụ nữ để sống.
Hiểu Bình chưa từng trách móc ta, nàng nói cho dù cả đời này ta không nồi tiếng, cũng tuyệt đối sẽ không rời bỏ ta.
Tác phẩm thành danh là giấc mơ của ta, còn giấc mơ của nàng, chính là được nhìn thấy tác phẩm của ta thành danh.
Ta biết nàng không quan tâm ta có thành danh hay không, nàng chỉ quan tâm đến ta mà thôi.
Trên đời này, còn có cô gái nào tốt hơn, hoàn mỹ hơn Hiểu Bình?
Không có, tuyệt đối không có.
Được gặp Hiểu Bình, kiếp trước ta nhát định đã cứu cả thế giới. Kết tinh của tình yêu bất ngờ đến, là một bé trai, Hiểu Bình sinh cho ta một đứa con trai.
Nhìn Hiểu Bình yếu ớt nằm trên giường bệnh, lòng ta càng thêm áy náy, có lẽ, ta nên đi tìm một công việc tử tế, kiếm tiền nuôi sống hai mẹ con, để gia đình chúng ta như bao gia đình khác, hạnh phúc, vui vẻ, không phải lo lắng vì tiền.
Hiểu Bình dường như nhìn ra suy nghĩ của ta, khẽ cười, giơ tay vuốt ve mặt ta.
"Tác Thanh, cả đời này người ta khó có được giấc mơ riêng, có được sự theo đuổi riêng, ngươi không cần lo lắng, cho dù ngươi mãi mãi thất bại, chúng ta vẫn có thể sống rất tốt, hãy đi theo giấc mơ của ngươi, ta sẽ luôn ủng hộ ngươi."
Ta nắm lấy tay Hiểu Bình, không biết nói gì cho phải, ta có gì xứng đáng để cưới được người phụ nữ hoàn mỹ như vậy.
"Đặt tên con trai chúng ta là gì nhỉ?" Ta hỏi.
Hiểu Bình dường như đã nghĩ kỹ rồi: "Cả đời này ta và ngươi nắm tay nhau, không oán không hận, đặt tên là Du Sinh đi, được không?”
"Du Sinh?" Ánh mắt ta sáng lên, "Tên hay quá, đặt tên là Du Sinh, chúng ta sẽ nuôi dạy con trở thành người tài giỏi nhất!"
Hiểu Bình lắc đầu: "Tác Thanh, giỏi giang không quan trọng, quan trọng là vui vẻ và bình an, giống như ngươi, sau này Du Sinh có thể vui vẻ làm những gì hắn thích, bình an sống, đó là điều ước lớn nhất của ta.”
Ta gật đầu mạnh: "Đúng! Vui vẻ, bình an! Nàng nói đúng!”
Kể từ khi Du Sinh đến với gia đình nhỏ bé của chúng ta, cuộc sống của ta và Hiểu Bình bỗng nhiên thêm một gánh nặng ngọt ngào, cũng thêm nhiều tiếng cười và sự am áp.
Ba năm sau.
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt non nớt của Du Sinh, cậu bé ngáp dài, nở nụ cười rạng rỡ, ta hạnh phúc bế cậu bé lên, đưa đến bên cửa sổ, để cậu cảm nhận tia nắng đầu tiên của buổi sáng.
Hiểu Bình đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, từ trong bếp vọng ra mùi thơm hấp dẫn, khiến người ta thèm ăn.
Ăn sáng xong, cả nhà ba người bắt đầu một ngày bận rộn nhưng đầy đủ. Ta đưa Du Sinh đến trường mẫu giáo, nhìn thấy cậu bé chơi đùa cùng các bạn, lòng ta tràn đầy niềm vui.
Hiểu Bình phải đi làm để nuôi sống gia đình, đi sớm về khuya, ta có thể nhận thấy ngày càng mệt mỏi của nàng, lòng ta càng thêm áy náy.
Chiều tối, cảnh vật trên đường dưới ánh hoàng hôn càng thêm đẹp, ta đã chuẩn bị sẵn bữa tối thịnh soạn, chờ Hiểu Bình về, cùng ngồi quanh bàn ăn, tận hưởng thời gian Sum họp.
Du Sinh luôn nóng lòng muốn chia sẻ những chuyện vui ở trường mẫu giáo, chúng ta chăm chú lắng nghe, thi thoảng lại bật cười vui vẻ.
Ăn tối xong, chúng ta cùng nhau xem tí vi trong phòng khách, chơi một số trò chơi gia đình, Du Sinh luôn tràn đầy tò mò, hỏi chúng ta đủ thứ, chúng ta kiên nhẫn giải thích, hướng dẫn cậu be khám phá thế giới tươi đẹp này.
Buổi tối, khi Du Sinh chìm vào giác ngủ ngon, ta và vợ luôn nhìn nhau cười, cảm khái về sự tốt đẹp của cuộc sống, tuy nhà không giàu có, nhưng chúng ta hiểu rõ, có Du Sinh bên cạnh, cuộc sống đã trở nên trọn vẹn và hạnh phúc hơn.
Chúng ta mong chờ những ngày tháng sắp tới, có thể cùng nhau đồng hành cùng Du Sinh lớn lên, cùng nhau tạo nên thêm nhiều kỷ niệm đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận