Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 240: Nhiều Giả Thiết 3

Chương 240: Nhiều Giả Thiết 3Chương 240: Nhiều Giả Thiết 3
Chương 240: Nhiều Giả Thiết 3
"Nhưng nếu đúng như vậy, thì không thể có thời kỳ im ắng mười năm, giống như ma túy, giết người sẽ gây nghiện, tần suất gây án của hắn chỉ có thể ngày càng cao, chứ không phải đột nhiên dừng lại."
"Hơn nữa, đối tượng gây án cũng không thể chỉ chọn nam giới trung niên chứ? Hơn nữa trong số đó còn có một huấn luyện viên võ học tản đả nữa, quá mạo hiểm."
Trần Ích: "Đúng vậy, đây là vấn đề khác, chúng ta không cần xem xét trước.”
"Bây giờ chúng ta xem xét giả thiết thứ hai."
"Giả sử hung thủ bị biến dạng tâm lý nghiêm trọng, nguyên nhân xuất phát từ cha đẻ, cha nuôi hoặc chú bác, những người như vậy, đều là nam giới trung niên.”
"Trong số những người này, hung thủ đã bị ngược đãi tàn nhẫn, khiến tâm lý bị biến dạng nghiêm trọng, thù hận những nam tử trung niên giống như người này."
"Hắn sợ hãi người này', không dám đối mặt, nên trút nỗi hận thù lên người khác.
"Chỉ cần là nam giới trung niên, hắn đều hận."
"Trong trường hợp này, hắn dùng cách chôn người và đặt gương để gây án với mục đích gì?”
"Ta cho rằng, hoặc là giống với giả thiết thứ nhất, hoặc là hắn được truyền cảm hứng từ các phương tiện truyền thông như tivi."
"Giả thiết thứ ba, hung thủ có chứng rối loạn nhân cách biểu diễn, giết người vì thích, giết người để biểu diễn."
"Cách gây án quỷ dị, chính là cách biểu diễn của hắn, động cơ hành vi xuất phát từ sự truyền cảm hứng từ bên ngoài, tự sáng tạo hoặc khán giả thực sự mà hắn mong muốn."
"Khán giả thực sự ở đây, chính là nguyên nhân chính tạo nên chứng rối loạn nhân cách của hắn."
"Giả thiết thứ tư, hung thủ trả thù, khả năng này hiện tương đối thấp, vì năm nạn nhân cách đây mười mấy năm không tìm thấy bát kỳ mối liên hệ nào."
"Mặc dù khả năng thấp, nhưng về lý thuyết vẫn tồn tại, chẳng hạn như năm nạn nhân trong những năm đầu vì duyên cớ nào đó tụ họp lại với nhau, trong đó có hung thủ hoặc người liên quan đến hung thủ."
"Chuyện gì xảy ra thì chúng ta không cần đoán nữa, không có ý nghĩa gì, kết quả là hung thủ hoặc người liên quan đến hung thủ bị thương, tổn thương này có thể là tổn hại về lợi ích hoặc tổn hại về cơ thể."
"Nếu là tổn hại về lợi ích, thì người thứ sáu này chính là hung thủ, nếu là tổn hại về cơ thể như chết, thì người thứ sáu này chính là người liên quan đến hung thủ, hung thủ của vụ án này là trả thù cho người khác."
"Dựa vào đặc điểm thủ đoạn gây án của hung thủ, ta cho rằng tổn hại về cơ thể có khả năng cao hơn tổn hại về lợi ích, cao hơn rất nhiều."
"Chẳng hạn như, người liên quan đến hung thủ chết dưới tay năm người, cách thức và thủ đoạn gây án giống hoặc tương tự với vụ án này, sau đó hung thủ để trả thù, đã sử dụng cách thức giống hoặc tương tự, giết chết tất cả những người tham gia."
Nghe đến đây, Triệu Khải Minh liếc nhìn Trần Ích, bây giờ hắn dường như đã hiểu tại sao đối phương có thể phá nhiều vụ án mạng, chỉ trong một năm đã nhanh chóng thăng chức.
"Khổng đội trưởng nghĩ sao?" Trần Ích cuối cùng lên tiếng.
Khổng Hán Dũng lần này suy nghĩ rất lâu, rồi nói: "Còn có giả thuyết nào khác không?”
Trần Ích: "Có, hung thủ là người bình thường, kẻ điên thông minh, vì muốn tìm cảm giác kích thích nên đã chọn một phương thức giết người mà bản thân thích, để thỏa mãn bản thân, đồng thời khiêu khích cảnh sát."
"Hắn không giết nữ tử, chỉ giết nam tử, có lẽ là không muốn động đến nhóm yếu thế, chỉ mong tìm kiếm những thách thức."
Khổng Hán Dũng: "Trường hợp này nghe có vẻ không có khả năng xảy ra, vậy Trần tổ trưởng cho rằng giả thuyết nào phù hợp nhất với đặc điểm của vụ án này?"
Trần Ích lắc đầu: "Bây giờ ta không thể trả lời câu hỏi này, cần thêm nhiều manh mối hơn."
"Nếu nhất định phải nói thì đó là giả thuyết thứ hai và thứ tư, hung thủ không vô cớ lựa chọn toàn bộ nạn nhân là nam giới trung niên."
"Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng đã nói, trong số các nạn nhân có một huấn luyện viên võ học tán đả, có nguy cơ cao.” "Có thể tìm ra mối liên hệ giữa các nạn nhân thì đó là thù sát, không tìm ra thì không phải."
Khổng Hán Dũng hít sâu một hơi, nói: "Mặc dù cảm thấy không giúp ích gì cho việc điều tra án, nhưng quỷ dị là sau khi nghe ngươi nói xong, ta như thể đã thấy được phác họa sơ bộ của vụ án này, chỉ là không rõ ràng lắm."
"Chỉ cần bổ sung thêm manh múi, dù chỉ một hoặc hai thôi, thì tình tiết vụ án sẽ có thể có bước đột phá lớn."
"Hơn mười năm trước, các chuyên gia của sở cảnh sát tỉnh cũng từng nói những lời tương tự, nhưng không chi tiết như ngươi, vì thế ta đã đặc biệt đi điều tra về các gia đình nuôi dưỡng và trẻ mồ côi, nhưng không có kết quả." "Chính là sự yên lặng trong mười năm này... rốt cuộc là vì sao?"
Trần Ích lên tiếng: "Nếu là giả thuyết thứ hai, thì hành vi phạm tội sẽ không dừng lại, hung thủ có thể đã gặp được những chuyện có thể chữa lành tâm hồn, chẳng hạn như yêu đương, kết hôn, sinh con, hoặc mắt khả năng phạm tội, chẳng hạn như bị thương, vào tù."
"Nếu là giả thuyết thứ tư, thì chỉ có thể là mất khả năng phạm tội hoặc tra được người."
"Tra người?" Khổng Hán Dũng nhạy bén nắm bắt được hai chữ này, "Tra người nào?”
Trần Ích nhìn Khổng Hán Dũng với ánh mắt quỷ dị: "Tát nhiên là tra kẻ thù rồi, đã giả định năm người đều là người xa lạ, cho dù hắn có tìm được một trong số đó để tra hỏi danh tính của những người khác thì cũng chưa chắc có kết quả rõ ràng, chỉ có thể tra.”
"Giang Thành rộng lớn, Đông Châu rộng lớn, cả nước rộng lớn, cả thế giới rộng lớn, mười năm không phải là dài, tìm cả đời trong biển người cũng có khả năng."
Khổng Hán Dũng gật đầu: "Ò, ta hiểu rồi."
"Vậy thì Trần tổ trưởng cho rằng vụ án mới xảy ra này có thể coi là... bước đột phá không?"
Trần Ích: "Không chắc."
"Mặc dù khoa học công nghệ đang phát triển, hệ thống giám sát cũng ngày càng hoàn thiện, nhưng hung thủ cũng đang phát triển."
"Nếu là cùng một người thì ta không cho rằng hắn có thể để lại trong vụ án này bất kỳ manh mối nào có thể điều tra được."
"Điều duy nhất có lợi cho chúng ta là lại có thêm một đối tượng điều tra, thêm những mối quan hệ mới, sau khi tìm hiểu sâu hơn, có lẽ sẽ có thể có được những phát hiện bát ngờ."
Khổng Hán Dũng: "Vậy hướng tiếp theo của Trần tổ trưởng là?"
Trần Ích: "Trước tiên là điều tra người chết trong vụ án mới, xác định xem gần đây hắn có quen biết người không quen biết nào không, cũng như quá khứ của hắn."
"Sau đó, khởi động lại cuộc điều tra vụ án mười lăm năm trước, cố gắng tìm ra điểm chung."
Câu nói cuối cùng khiến Khổng Hán Dũng do dự: "Nhưng... chúng ta đã..."
Trần Ích do dự một chút, rồi nói: "Khổng đội trưởng, năm đó ngươi không tìm thấy, không có nghĩa là không có.”
Lời nói này khiến sắc mặt Triệu Khải Minh hơi thay đổi, rồi thở dài.
Khổng Hán Dũng cũng khẽ run lên.
Lời nói có hơi khó nghe, nhưng có thể là sự thật.
"Rat xin lỗi." Trần Ích hơi cúi đầu.
Khổng Hán Dũng lắc đầu: "Không sao, Trần tổ trưởng, ta có thể ngươi anh điều gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận