Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 232: Toàn Cảnh Hồ Sơ 2

Chương 232: Toàn Cảnh Hồ Sơ 2Chương 232: Toàn Cảnh Hồ Sơ 2
Chương 232: Toàn Cảnh Hồ Sơ 2
Trần Ích: "Ta thấy trên hồ sơ có đề cập đến, loại thuốc gây mê mà hung thủ sử dụng là thuốc gây mê y tế, cho nên sau khi công tác điều tra của Khổng đội trưởng lâm vào bế tắc, hắn đã tập hợp toàn bộ lực lượng cảnh sát có thể tập hợp được, tiến hành rà soát toàn diện các kênh thuốc gây mê."
"Ngoài Giang Thành ra, các thành phố lân cận cũng không bỏ qua, thậm chí cả Dương Thành cũng điều tra, dấu vết trải khắp toàn bộ Đông Châu, cuối cùng vẫn không có kết quả."
Triệu Khải Minh: "Đúng vậy, lúc đó chúng ta liên tục chạy bên ngoài trong mấy tháng liền." "Thuốc gây mê được nhà nước quản lý nghiêm ngặt, không thể bán cho cá nhân, vì vậy Khổng đội trưởng vẫn luôn muốn làm rõ hung thủ đã lấy thuốc bằng cách nào, cho dù có trộm thì cũng phải có hồ sơ ghi chép."
"Liều lượng có thể giết chết năm người không hề nhỏ."
Trần Ích im lặng một lúc, hỏi: "Trước khi từ chức, nghi ngờ cuối cùng của Khổng đội trưởng là gì?"
Triệu Khải Minh: "Bác sĩ."
"Ông tiêm, thuốc gây mê, đều không tìm được nguồn gốc, người dễ dàng làm được điều này nhất chính là bác sĩ."
"Trần tổ trưởng thấy thế nào?"
Ánh mắt Trần Ích dừng trên hồ sơ trước mặt, mở lời: "Xem xong hồ sơ, phán đoán của ta cũng giống Khổng đội trưởng, đúng là có khả năng là bác sĩ."
"Nhưng trong các mối quan hệ xã hội của Hoàng Bảo Húc, tất cả những người ngươi liên quan đến y học đều đã loại trừ khỏi diện tình nghi, đúng không?”
Hoàng Bảo Húc là bác sĩ phòng khám, đây là một manh mối đột phá khả nghi, năm đó Khổng Hán Dũng không bỏ qua, thật sự có thể nói là đã điều tra tất cả những gì có thể điều tra.
Triệu Khải Minh gật đầu: "Đúng vậy, không tìm được người có đủ điều kiện gây án và thời gian gây án."
Trần Ích rít một hơi thuốc, nói: "Vụ án lần này thì sao, ta xem dự báo khí tượng thì lúc xảy ra án có mưa nhỏ, có ảnh hưởng lớn đến công tác khám nghiệm hiện trường không?” Vụ án này vừa mới xảy ra, rất nhiều thứ vẫn chưa được sắp xếp, hắn cần phải hỏi trực tiếp.
Triệu Khải Minh trả lời: "Mưa phùn rất nhỏ, thậm chí không rửa sạch được vết máu trên mặt nạn nhân, không ảnh hưởng nhiều đến công tác khám nghiệm hiện trường."
Trần Ích: "Hung thủ đến hiện trường bằng cách nào?"
Triệu Khải Minh nói: "Xung quanh hiện trường không có khu dân cư, chắn chắn là lái xe đến, nhưng tại hiện trường chỉ có dấu chân mà không phát hiện ra dấu bánh xe, ta phán đoán hung thủ đã đỗ xe ở đường nhựa, sau đó đi bộ đưa nạn nhân đến địa điểm giết người bằng cách cõng, khiêng hoặc bé."
"Điểm này, có thể căn cứ vào độ nông sâu khác nhau của dấu chân đi và về tại hiện trường để phán đoán."
Trần Ích gật đầu: "Ta hiểu rồi."
"Xem ra hung thủ đã cân nhắc đến việc dấu bánh xe có thể tiết lộ thông tin về xe, là một người rất thông minh, nhưng lại không để ý đến dấu chân."
"Trọng lượng của Tào Vũ Ninh là một trăm sáu mươi cân (khoảng 90 cân Việt Nam), khoảng cách từ đường nhựa đến hiện trường là hơn một trăm mét, vận chuyển bằng sức người không phải là chuyện dễ dàng.”
Triệu Khải Minh mở lời: "Đúng vậy, cho nên chúng ta phán đoán hung thủ hẳn là nam tử, dấu chân để lại tại hiện trường cũng là bằng chứng, bởi vì đất xung quanh hiện trường tương đối mềm, cỡ giày chỉ có thể nói là khoảng bốn mươi ba." Trần Ích: "Mười mấy năm trước hung thủ cũng để lại dấu chân, cỡ giày bốn mươi hai, mà đất mềm sẽ khiến dữ liệu dấu chân có sai số tăng lên, vậy thì... đây là cùng một người sao?"
Câu hỏi này khiến Triệu Khải Minh do dự: "Nhìn từ dấu chân thì là như vậy, nhưng không thể xác định chắn chắn một trăm phần trăm, tuy nhiên thủ đoạn gây án của hung thủ và mười mấy năm trước rất giống nhau, có thể cho rằng khả năng là cùng một người rất lớn."
"Ý của Trần tổ trưởng là hợp nhất án trực tiếp sao?"
Trần Ích không trả lời ngay, bây giờ không ai dám khẳng định đây là cùng một hung thủ gây ra.
Sáng nay họp ở sở cảnh sát tỉnh, Phương Tùng Bình cũng chỉ nói hung thủ rất có thể là cùng một người, nhưng không thể xác định, điều duy nhát có thể xác định là hai vụ án này chắn chắn có liên quan với nhau.
Gây án bắt chước cũng là một dạng liên quan.
Gửi tổ chuyên án đến đây chính là để làm rõ mối liên quan này, nếu là hai hung thủ gây án, biết đâu có thể bắt được cả hai.
Lúc này, Hà Thời Tân vẫn đang xem hồ sơ bỗng nhìn sang, nói: "Sáu nạn nhân, sáu chiếc gương, mỗi chiếc gương đều có kiểu dáng kích thước khác nhau, điều này chứng tỏ điểm mau chốt không nằm ở gương, chỉ cần là gương là được."
"Mục đích của hung thủ là muốn cho nạn nhân nhìn rõ toàn bộ quá trình bị giết của mình, đây là tâm lý gì đây?" "Thành thật mà nói, ta ngửi thấy mùi tức giận trong đó."
"Hung thủ rất tức giận phải không? Có khả năng là giết người vì thù hận không? Nhưng có thù hận với nhiều người như vậy cũng không hợp lý, hơn nữa còn cách nhau mười năm."
"Tào Vũ Ninh mười năm trước chỉ mới ngoài hai mươi tuổi."
Trần Ích: "Ta đồng ý với lời của Hà phó đội, ta cũng cảm nhận được."
"Đối tượng gây án của vụ án giết người hàng loạt đều là nam trung niên, điều này thực sự rất hiếm, không loại trừ khả năng có thù hận, nhưng Khổng đội trưởng năm đó đã không tìm thấy mối liên hệ."
"Có thù hận với nhiều người như vậy, tại sao lại không điều tra được chút nào? Giữa những người này không có điểm giao thoa nào sao?" "Hoặc là, hung thủ có thù với một loại người nào đó, động cơ gây án xuất phát từ sự trút giận thay thế tâm lý."
"Nếu như vậy, điểm khiến hắn tức giận sẽ là gì?"
"Năm ngoái ta đã xử lý một vụ án ở Dương Thành, điểm khiến hung thủ tức giận xuất phát từ bóng ma tâm lý do bạn gái cũ gây ra, chuyển sang người bị hại."
"Chuyện này, có thể phân tích điểm chung của những người bị hại để tìm ra đáp án."
Bạn cần đăng nhập để bình luận