Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 666: Đi Tới Bình Huyện, Thân Phận Bảy Người 1

Chương 666: Đi Tới Bình Huyện, Thân Phận Bảy Người 1Chương 666: Đi Tới Bình Huyện, Thân Phận Bảy Người 1
Chương 666: Đi Tới Bình Huyện, Thân Phận Bảy Người 1
Trần Ích dùng tốc độ nhanh nhất trở về cục thành phố, Trác Vân đã thông báo cho mọi người, đội ngũ tập hợp xong có thể đi bất cứ lúc nào.
Pháp y, kiểm tra dấu vét, nhân viên điều tra một tuyến, bao gồm cả Hà Thời Tân ở bên trong, đều đang chờ đợi lên xe.
Trên đường từ sở tỉnh chạy tới, Trần Ích đã nhận được điện thoại của Trác Vân, biết được Vương Bảo Quý vẫn còn ở trong bệnh viện, mười một ngày này chưa rời đi nửa bước, cũng không có bát cứ ai đến thăm.
Vương Bảo Quý không bị tình nghi đầu độc.
Đề phòng vạn nhát, Trần Ích phái hai gã cảnh sát luân phiên đến bệnh viện trông coi Vương Bảo Quý, mục đích chủ yếu là bảo vệ, mục đích thứ yếu là ngồi canh, mục tiêu ngồi canh là vợ Tống Lập Thuận.
Sự kiện trúng độc vừa mới xảy ra, tất cả đều nghĩ theo hướng xấu nhất.
Hướng xấu nhát là gì?
Án này là án giết người, mục tiêu của hung thủ là cả nhà Tống gia, như vậy Vương Bảo Quý vừa mới phát hiện quan hệ, nhát định có thể bị liệt vào một trong những mục tiêu.
Không thể bỏ qua khả năng này cho đến khi sự thật không rõ ràng.
Rất nhanh, mấy chiếc xe cảnh sát chạy ra thị cục, mục tiêu là đồn cảnh sát huyện Bình, đi xe đại khái mất hai giờ.
Trong xe, mấy người Trần Ích bắt đầu thảo luận chuyện này, Tống Lập Thuận vừa mới làm xong phẫu thuật cấy ghép thận, cả nhà trúng độc chết bảy người, chuyện này rất ly kỳ, mọi người liên tục suy đoán.
Huyện cục bên kia nói khả năng con người là rất lớn, như vậy từ động cơ mà xem, mục tiêu đầu tiên phải hoài nghi chính là vợ Tống Lập Thuận đã mát tích.
Nàng tuyệt đối có động cơ, hơn nữa động cơ vô cùng đầy đủ, nguyên nhân đến từ Vương Bảo Quý.
Vương Bảo Quý là con trai của nàng, Tống Lập Thuận vì mạng sống mà cưỡng chế lấy thận của Vương Bảo Quý. Là một người mẹ, nàng có ý định trả thù không phải không có khả năng.
Nhưng trong chuyện này có một vấn đề, nếu vợ Tống Lập Thuận có ý định trả thù, chỉ nhằm vào Tống Lập Thuận là được, hai người sớm chiều ở chung muốn làm gì mà không được, vô cùng đơn giản, vì sao lại trả thù phạm vi rộng như vậy? Ước chừng đã chết bảy người!
Liệu có nguyên nhân nào khác nữa không? Ví dụ như bảy người này đều tham gia tìm kiếm Vương Bảo Quý và đồng lõa với Tống Lập Thuận trong việc lập mưu?
"Bây giờ người đã mất tích, nàng rất khả nghi." Người nói là Hà Thời Tân.
Phân tích từ góc độ điều tra, theo kinh nghiệm trước đây, khi cả gia đình gặp chuyện, người còn sống sót sẽ là đối tượng tình nghi trọng điểm, huống hồ người này lại không thể tìm thấy.
Không tìm thấy người, tức là đã chạy trốn, tại sao lại chạy trốn, bởi vì nàng chính là kẻ hạ độc.
Rất hợp lý.
Trần Ích lên tiếng: "Sau khi nhận được điện thoại của Trác Vân, phản ứng đầu tiên của ta là nghi ngờ vợ của Tống Lập Thuận, nếu vụ việc Tống gia bị đầu độc có liên quan đến ca phẫu thuật ghép thận của Tống Lập Thuận, vậy thì nàng chính là muốn trả thù cho Vương Bảo Quý."
"Sau khi gây án xong, nàng chắc hẳn sẽ đến Dương Thành xem con trai mình một chút chứ?”
Hà Thời Tân: "Nếu thật sự là nàng làm, chắc chắn sẽ đến xem, nhân viên trinh sát của bệnh viện sẽ lập tức khống chế nàng ngay khi nhìn thấy."
Trần Ích đưa ra một khả năng khác: "Nếu không phải nàng làm thì sao?" Mọi người trong xe im lặng, không ai có thể trả lời câu hỏi này, thậm chí không thể suy đoán được, nếu không phải vợ của Tống Lập Thuận làm, khả năng có rất nhiều, hiện tại mọi việc vẫn chưa rõ ràng, chỉ có thể đến cục cảnh sát huyện Bình tìm hiểu tình hình rồi mới nói tiếp.
Ít nhất, phải xác định chắc chắn 100% vụ ngộ độc lần này là do con người cố ý gây ra, tuy nhiên mọi người đều biết xác suất do tai nạn là rất thấp, các vụ ngộ độc do tai nạn thường xuyên xảy ra trên cả nước, nhưng cả nhà cùng bị trúng độc... nói là tai nạn thì rất vô lý.
Trần Ích: "Sống yên ổn suốt bảy mươi năm, lại đột nhiên bị trúng độc sau khi phẫu thuật ghép thận, kéo theo cả nhà chết 7 người, rất có khả năng những việc này có liên quan đến nhau. . . đến nơi rồi tính tiếp." Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã biến mắt ở cuối con đường.
Hai tiếng rưỡi sau, mọi người đến cục cảnh sát huyện Bình, đội trọng án đã đợi từ sớm, cục trưởng và phó cục trưởng phụ trách hình sự cũng có mặt, sau khi chào hỏi xã giao, mọi người được đưa đến phòng nghỉ đã được sắp xếp sẵn.
Đội trưởng đội trọng án Từ Văn Binh nhận lệnh tại chỗ, cam kết phối hợp vô điều kiện với công tác điều tra của đội trọng án thành phố, không được lơ là.
Hai vị cục trưởng rất tinh ý, thấy Trần Ích sốt ruột muốn tìm hiểu tình hình vụ án, không muốn nói chuyện nhiều nên không tiếp tục ở lại, chào tạm biệt ra về.
Lúc này đã gần tám giờ tối.
"Tình hình của Tống Lập Thuận hiện giờ thế nào rồi?" Trần Ích hỏi.
Từ Văn Binh, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, lên tiếng: "Bệnh viện báo tin, Tống Lập Thuận đã qua cơn nguy kịch.”
Trần Ích: "Thi thể đã được đưa về hết chưa?"
Từ Văn Binh gật đầu: "Đã đưa về hết rồi, Trần đội, cục chúng ta cũng có pháp y, nhưng có thể trình độ không bằng các ngươi."
Trần Ích: "Hiện trường thì sao?"
Từ Văn Binh: "Hiện trường đã bị phong tỏa, khám nghiệm sơ bộ kết thúc, tài liệu đã được tổng hợp xong, ta để lại vài người ở đó canh giữ, Trần đội có thể dẫn người đến khám nghiệm lại bất cứ lúc nào, anh yên tâm, hiện trường được bảo vệ rất tốt, mọi thứ vẫn giữ nguyên."
Trần Ích ừ một tiếng: "Đến xem thi thể trước đã, để pháp y của chúng ta tham gia khám nghiệm tử thi."
Từ Văn Binh: "Vâng."
Mọi người đến phòng pháp y, căn phòng khá rộng, nhưng vì có quá nhiều thi thể nên nếu tất cả cùng vào sẽ rất chật chội, nên phần lớn cảnh sát ở bên ngoài, bên phía thành phố chỉ có Trần Ích, Hà Thời Tân, Phương Thư Du và trợ lý pháp y.
Trần Ích cứ tưởng thi thể sẽ được đặt tạm thời ở nhà tang lễ, không ngờ cục cảnh sát huyện Bình lại được xây dựng khang trang đến vậy, có thể tự bảo quản được bảy thi thể, quả nhiên là huyện giàu có của Dương Thành.
Phương Thư Du không nói nhiều, lập tức dẫn người bắt tay vào công việc khám nghiệm tử thi, Trần Ích đứng bên cạnh quan sát, quan sát tình trạng của từng thi thể.
Bảy thi thể, xét về giới tính là năm nam hai nữ, xét về độ tuổi là bốn người già và ba người trung niên, hai người phụ nữ đều là người già, trông có vẻ đã sáu bảy mươi tuổi.
Không ngoại lệ, khuôn mặt của bảy người đều bị méo mó, có thể thấy trước khi chết đã phải chịu đựng đau đớn rat lớn, có người tay chân còn bị vặn veo bát thường, giống như chết trong cơn động kinh.
Be ngoài của các thi thể tương đối sạch sẽ, có lẽ pháp y của cục cảnh sát huyện đã xử lý qua.
"Trần đội, đây là ảnh chụp hiện trường." Từ Văn Binh đưa cho hắn một xắp ảnh.
Trần Ích nhận lấy, lật giở xem, hiện trường là một phòng khách rất lớn, trên bàn ăn bày đầy những món ăn ngon đã ăn dở, còn có vài chai rượu trắng.
Mỗi người chết đều nằm ngã xuống sau khi giãy giụa, vị trí rất lộn xôn.
Trạng thái khi chết được chụp khá rõ ràng, nôn mửa, tiêu chảy, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
"Đồ đạc trên bàn đã được kiểm tra hết chưa?" Trần Ích hỏi.
Từ Văn Binh trả lời: "Cục chúng ta tạm thời chưa thể làm xét nghiệm độc tố, đã gửi đến trung tâm xét nghiệm rồi, trên đường đến đây ta có giục họ một lần, ước chừng một hai tiếng nữa sẽ có kết quả."
Trần Ích khẽ gật đầu, trả lại ảnh cho Từ Văn Binh, nói: "Anh nói rõ tình hình cụ thể đi, bao gồm cả danh tính của những người chết, và mối quan hệ của họ với Tống Lập Thuận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận