Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 244: Manh Mối Và Suy Đoán Ăn Khớp 1

Chương 244: Manh Mối Và Suy Đoán Ăn Khớp 1Chương 244: Manh Mối Và Suy Đoán Ăn Khớp 1
Chương 244: Manh Mối Và Suy Đoán Ăn Khớp 1
Trong phòng làm việc, Triệu Khải Minh và mấy người nhìn nhau, hai câu này đúng là rất quỷ dị, nhất thời khiến người ta không hiểu đầu cua tai nheo.
Mặc dù tạm thời không hiểu được, nhưng có thể rút ra hai điểm chính.
Thứ nhất, Tào Vũ Ninh cứu rỗi chính mình.
Thứ hai, Tào Vũ Ninh cho rằng cha mình nhập ma.
Vậy, hắn vì sao phải cứu rỗi chính mình, còn cha hắn thì vì sao lại nhập ma?
Nghĩ sâu hơn một chút, cha của Tào Vũ Ninh đã làm gì mà khiến Tào Vũ Ninh đánh giá là nhập ma. "Các ngươi có hiểu không?"
Nói xong, Chu Ngọc Lỗi liếc nhìn Trần Ích, sau đó lại nhìn Triệu Khải Minh và hai người kia.
Hắn rất rõ ràng, cảnh sát hình sự của cục thành phó đến hỏi về chuyện của Tào Vũ Ninh, chắn chắn là có lý do, hoặc là Tào Vũ Ninh xảy ra chuyện, hoặc là Tào Vũ Ninh phạm tỘI.
Hoặc là, liên quan đến một vụ án hình sự nào đó.
Với sự hiểu biết của hắn về Tào Vũ Ninh, đối phương không thể làm ra chuyện trái pháp luật hay vi phạm đạo đức, cho nên rất có thể là đã xảy ra chuyện.
Đoán được điều này, hắn rất muốn biết Tào Vũ Ninh đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát đến, chuyện xảy ra chắn chắn không nhỏ, nhưng hắn đã bị từ chối trả lời một lần, bây giờ lại không tiện hỏi thêm, chỉ có thể đợi cảnh sát đi rồi, gọi điện cho vợ Tào Vũ Ninh để hỏi thăm tình hình.
Nhưng mặc dù không thể hỏi trực tiếp, nhưng vẫn có thể hỏi bóng gió.
Vì vậy, hắn mới hỏi câu này.
Đáng tiếc Trần Ích hoàn toàn không trả lời trực diện câu hỏi của hắn, mà tiếp tục hỏi: "Chu chủ nhiệm, cha của Tào Vũ Ninh thực sự mắt vì bệnh không?”
Câu hỏi này khiến Chu Ngọc Lỗi ngạc nhiên, gật đầu: "Đương nhiên là thật".
"Thời gian cha Tào Vũ Ninh nhập viện, ta còn thỉnh thoảng xách đồ đến thăm, đôi khi cũng nghe bác sĩ nói, chỉ là bị đau ruột thừa và cao huyết áp". Trần Ích: "Nguyên nhân do đâu?"
Chu Ngọc Lỗi: "Hả?"
Trần Ích nhắc lại: "Bệnh nào cũng có nguyên nhân, ngươi có nghe bác sĩ nói nguyên nhân không?"
Chu Ngọc Lỗi ngang đầu suy tư: "Có liên quan đến thói quen sinh hoạt".
Hỏi đến đây, Trần Ích lấy điện thoại ra tìm kiếm, miệng nói: "Một trong những nguyên nhân gây cao huyết áp là trầm cảm".
"Cha của Tào Vũ Ninh có phải tích tụ thành bệnh không? Hắn thế nào".
Nghe đến đây, Chu Ngọc Lỗi như bừng tỉnh: "Ngươi nói vậy cũng có ý đúng, tâm trạng của Tào thúc thúc dạo đó đúng là rất tệ, suốt ngày cũng không biết nghĩ gì, còn không muốn nói chuyện với ta, khiến ta cứ tưởng mình làm gì đắc tội hắn". Tran ich theo thoi quen xoa xoa ngón tay, tự lắm bẩm: "Xem ra, Tào Vũ Ninh biết hắn nghĩ gì".
Chu Ngọc Lỗi không nghe rõ: "Hả? Ngươi nói gì cơ?”
Trần Ích lắc đầu: "Không có gì".
"Sau đó, không lâu sau khi cha của Tào Vũ Ninh mắt, Tào Vũ Ninh đã có ý định chuyển ngành, đúng không?"
Chu Ngọc Lỗi gật đầu: "Đúng vậy, nên ta nói rằng việc hắn chuyển ngành có lẽ là vì cái chết của cha hắn".
"Trong mắt Tào Vũ Ninh, cha là tấm gương của hắn cả đời, việc này đã gây ra cú sốc rất lớn cho Tào Vũ Ninh”.
Trần Ích: "Trở lại trước đó hơn nữa, thời trung học, thời cấp hai, thậm chí là thời tiểu học, trong quá trình này, Tào Vũ Ninh có thay đổi lớn nào không?"
"Hoặc nói cách khác, gia đình Tào Vũ Ninh có thay đổi đột ngột nào không?”
Chu Ngọc Lỗi hồi tưởng lại một chút, nói: "Theo ấn tượng của ta thì không”.
Trần Ích: "Tính cách và thế giới quan của Tào Vũ Ninh thế nào?"
Chu Ngọc Lỗi trả lời: "Là người bình thường, không thể nói là tốt cũng không thể nói là xấu, vốn là người hướng nội, từ sau khi cha mắt, hắn càng ít nói hơn, lúc đi nhậu với ta cũng không còn hoạt bát như trước".
"Hắn sống chỉ có hai thứ, một là gia đình, hai là bục giảng”.
Nửa tiếng sau, Trần Ích và những người khác rời khỏi Ủy ban khu phó. Lần này không đến nỗi vô ích, bây giờ đối với Tào Vũ Ninh, bọn hắn hiểu rõ hơn và trực quan hơn.
Đặc biệt là... câu nói quỷ dị kia.
"Trần tổ trưởng, cứu rỗi và nhập ma, theo ngươi thì có nghĩa là gì?” Triệu Khải Minh lên tiếng: "Đã là cứu rỗi thì chắn chắn có tội, nếu có tội thì chắn chắn có nạn nhân chứ, có nạn nhân thì chẳng phải vụ án này là thù sát sao?"
Khả năng thù sát vẫn chưa bị loại trừ, điều này rất dễ liên tưởng.
Trần Ích châm một điếu thuốc, nói: "Bây giờ thì khả năng thù sát đã tăng lên, dựa trên cơ sở đó, tại sao lại liên quan đến cha của Tào Vũ Ninh?"
"Chúng ta hãy suy nghĩ kỹ về câu nói này: Hiểu rõ bản chất nhân loại, nâng cao người khác, cũng cứu rỗi chính mình". "Cụ thể hơn, hiểu rõ bản chất nhân loại như thế nào? Cứu rỗi chính mình như thế nào?"
Triệu Khải Minh lắc đầu, Trác Vân và Tần Phi cũng im lặng, vô căn cứ nên rất khó phân tích.
Trần Ích tiếp tục nói: "Tiếp theo, đó là cha nhập ma".
"Tào Vũ Ninh nói cha nhập ma chứ không phải mình, điều này cho thấy gì? Điều này chứng tỏ điểm mau chốt rất có thể nằm ở cha của Tào Vũ Ninh”.
"Tào Vũ Ninh muốn hiểu rõ, là cha hoặc người khác, cứu rỗi, là tội lỗi do cha mang lại".
"Vậy thì, chúng ta hãy gạt bỏ Tào Vũ Ninh, trực tiếp tập trung vào cha của hắn, trên cơ sở giả thuyết về thù sát, có thể đưa ra một suy đoán táo bạo”. "Kẻ giết người muốn giết, căn bản không phải Tào Vũ Ninh”.
Nghe đến đây, sắc mặt ba người tái đi.
Trần Ích: "Kẻ giết người thực sự muốn giết, là cha của Tào Vũ Ninh, nhưng phát hiện ra cha của Tào Vũ Ninh đã chết".
"Bát kể là vì cha nợ con trả hay vì lý do nào khác, tóm lại kẻ giết người đã tính một khoản nợ nào đó trực tiếp lên đầu Tào Vũ Ninh, dẫn đến Tào Vũ Ninh bị giết một cách tàn nhẫn".
"Bây giờ ta hình như đã hơi hiểu tại sao biểu cảm trên khuôn mặt của nạn nhân Tào Vũ Ninh lại phong phú như vậy, thậm chí ta còn thấy cơ mặt của hắn đang cười".
"Nếu như giả thuyết thành lập, suy đoán thành lập, thì Tào Vũ Ninh thực sự đang cười, nhưng không phải cười vui vẻ, mà là cười cay đắng".
"Có lẽ hắn đã hiểu rõ bản chất nhân loại, cũng đã nâng cao người khác, càng cứu rỗi chính mình, cuối cùng vẫn không thoát khỏi... tai họa liên lụy”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận