Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 554: Điểm Dừng Chân Tiếp Theo: Biệt Thự Trên

Chương 554: Điểm Dừng Chân Tiếp Theo: Biệt Thự TrênChương 554: Điểm Dừng Chân Tiếp Theo: Biệt Thự Trên
Chương 554: Điểm Dừng Chân Tiếp Theo: Biệt Thự Trên Đỉnh Núi 2
Nghe Khương Phàm Lỗi nói xong, Trần Ích có chút động lòng, đất nước rộng lớn quả nhiên chuyện gì cũng có, xây dựng trang viên trên đỉnh núi? Chủ nhân thật tùy hứng, nhưng không biết là vị nào.
Người có thể bao trọn núi xây dựng trang viên chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, đã ở gần Đế Thành như vậy, phỏng chừng cũng là nhân vật có máu mặt ở Đế Thành.
"Chờ chút."
Trần Ích nói một câu, sau đó quay sang giải thích qua với Phương Thư Du.
Nghe xong lời miêu tả, Phương Thư Du cũng tò mò, nói là có thể đi xem sao.
Nghĩ đến việc có thể sống trên núi phóng tầm mắt nhìn xuống thành phố, cũng là một trải nghiệm thú vị, cô vẫn chưa thử bao giờ.
Được đồng ý, Trần Ích nói vào điện thoại: "Bao giờ đi?”
Thấy đối phương đồng ý, Khương Phàm Lỗi vui mừng: "Trưa mai xuất phát được không? Biết đâu còn có thể ăn tối trên đỉnh núi."
Trần Ích hỏi thêm một câu: "Làm sao ngươi biết đến nơi này?"
Khương Phàm Lỗi: "Bạn bè mời ta đi, ta nghĩ đã ở Đé Thành thì cũng phải rủ ngươi đi cùng chứ, đủ nghĩa khí chưa?”
Trần Ích: "Người bạn ngươi nói, là người bạn mấy hôm trước sao?" Khương Phàm Lỗi: "Ờ... ."
Trần Ích cười lạnh: "Ta đã nói mà, lại lừa ta nữa hả, rốt cuộc là ai mà cứ muốn làm quen với ta, mục đích gì?"
Khương Phàm Lỗi bất đắc dĩ: "Là Chung Mộc Bình, mở công ty cho thuê xe, vô cùng ngưỡng mộ ngươi, ngươi nói xem hắn đã giúp ta việc lớn như vậy, ta cũng phải báo đáp chứ."
Trần Ích: "Trang viên là của hắn à?"
Khương Phàm Lỗi: "Không phải, hắn cũng được mời thôi."
Trần Ích im lặng.
Vài giây sau, hắn lên tiếng: "Người bạn của ngươi có ở bên cạnh không?”
Khương Phàm Lỗi: "Không có, ta đang ở khách sạn một mình, sao vậy?"
Trần Ích: "Hắn giới thiệu ngươi tham gia buổi giao lưu khi nào?"
Khương Phàm Lỗi: "Chính là mấy ngày trước, sau khi gọi điện thoại cho ngươi."
Trần Ích: "Ngươi nói với hắn là ta đến Đé Thành rồi?"
Khương Phàm Lỗi: "Đúng vậy."
Trần Ích: "Sau khi ngươi nói với hắn là ta đến Đé Thành, hắn lập tức chủ động nhắc đến buổi giao lưu, trước đó chưa từng đề cập tới, đúng không?”
Khương Phàm Lỗi: "Đúng vậy... Sao ngươi biết?"
Trần Ích: "Được rồi, cứ như vậy đi, mai gặp, ta sẽ đi."
Khương Phàm Lỗi: "Tốt quá!"
Hắn không phải kẻ ngốc, có thể đoán được Chung Mộc Bình giúp đỡ mình có lẽ là vì Trần Ích, kết giao bạn bè cũng không có gì xấu, cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Trần Ích trẻ như vậy đã là đội trưởng rồi muốn nịnh bợ cũng là chuyện bình thường, có thể là có việc muốn nhờ.
Cúp điện thoại, Trần Ích rơi vào trầm tư.
Từ một vài chỉ tiết có thể nhìn ra, người tên Chung Mộc Bình kia mời Khương Phàm Lỗi đến Đế Thành chính là vì mình, nhưng mục đích thì không rõ.
Nếu thật sự là muốn kết giao bạn bè, thì không đến mức phải phiền phức như vậy, nào có ai đi du lịch còn chủ động theo đuổi như vậy, là ông chủ của công ty cho thuê xe, khéo léo mọi bề, chút lễ nghĩa này vẫn phải có chứ.
Tiếc là lúc đó Khương Phàm Lỗi và Chung Mộc Bình nói chuyện mình không có mặt, không thể phân tích được thần thái, ngữ khí, phản ứng của Chung Mộc Bình.
"Sao vậy?"
Thấy Trần Ích đang suy nghĩ, Phương Thư Du hỏi.
Trần Ích hắng giọng, nói: "Người mời chúng ta không phải Khương Phàm Lỗi mà là một người tên Chung Mộc Bình.”
Phương Thư Du kinh ngạc: "Hả? Chuyện gì vậy?”
Trần Ích lắc đầu: "Không biết, tìm ta chắc chắn là có việc, hoặc là vì Trần thị tập đoàn, hoặc là vì thân phận cảnh sát hình sự của ta."
Phương Thư Du: "Ngươi không quen biết sao?"
Trần Ích: "Chưa từng nghe nói đến bao giờ, theo Khương Phàm Lỗi nói là muốn kết giao bạn bè."
Phương Thư Du cảm thấy không đúng lắm: "Vậy hay là đừng đi nữa, vạn nhất có thù oán với ngươi thì sao?"
Trần Ích: "Chắc là không phải có thù oán, lúc ta ở Dương Thành hắn đã muốn gặp ta rồi, bây giờ lại đuổi theo đến tận Đế Thành, ừm.... Chờ chút, để ta suy nghĩ."
Hắn im lặng.
Phương Thư Du không quấy ray, lặng lẽ chờ đợi.
Rất lâu sau, Trần Ích lên tiếng: "Khương Phàm Lỗi nói trang viên trên đỉnh núi không phải người bình thường có thể đến, Chung Mộc Bình này đã giúp đỡ Khương Phàm Lỗi, còn muốn mời hắn đến tư gia de phô trương thân phận... Thuận tiện mời cả ta nữa, chẳng lẽ chỉ là muốn kết giao bạn bè thôi sao?”
"Còn nữa, lúc ở Dương Thành hắn muốn gặp ta, ở đâu cũng được, nhưng đuổi theo đến Đế Thành lại trực tiếp chọn một nơi đặc biệt như vậy, như vậy chúng ta có thể suy đoán hợp lý là nơi này có ván đề."
"Có lẽ, mục đích cuối cùng của Chung Mộc Bình chính là trang viên trên đỉnh núi."
Phương Thư Du cảm thấy Trần Ích giống như đang phân tích vụ án, rõ ràng là chưa có chuyện gì xảy ra, bệnh nghề nghiệp sao?
"Không hiểu, trang viên thì có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ có người chết?" Nàng lên tiếng, là pháp y nên nàng tương đối nhạy cảm với người chết. Trần Ích bật cười: "Ta cũng không phải thần tiên, sao ta biết được, chỉ là đoán mò thôi, chỉ cảm thấy cách hành sự của người này có chút kỳ quái, có thể là ta suy nghĩ nhiều rồi, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Bây giờ ta càng thêm tò mò, không chỉ là tò mò về Chung Mộc Bình, mà còn tò mò về trang viên đó, mai đi xem sao?”
Phương Thư Du gật đầu: "Được thôi nghe ngươi nói vậy ta cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là trong lòng có chút không yên tâm.”
Chưa biết là bí ân, đồng thời cũng là nguy hiểm, câu nói "To mò hại chết mèo” quả là không sai.
Trần Ích: "Yên tâm, có ta ở đây."
Phương Thư Du: "Ửm."
Sự dũng cảm của nàng đều đến từ Trần Ích, nếu không nàng nhất định sẽ không dám đến những nơi xa lạ, huống chỉ là nơi hẻo lánh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận