Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chuong 186: Tan Phi bay Phan Khich 1

Chuong 186: Tan Phi bay Phan Khich 1Chuong 186: Tan Phi bay Phan Khich 1
Chương 186: Tần Phi Đây Phấn Khích 1
Trần Ích vừa dứt lời đã hối hận, hắn cảm thấy mình nên có cách trả lời hay hơn.
Phương Tùng Bình cười cười, rất tự nhiên rút ra hai điếu thuốc, đưa tay sang.
Là vãn bối và cấp dưới, Trần Ích vội dùng hai tay đón lấy một điếu: "Đa tạ Phương sảnh."
Phương Tùng Bình châm thuốc, nói: "Ta đã nói rồi, cứ gọi Phương thúc là được, bây giờ là ở nhà chứ không phải ở sở tỉnh, cũng không phải giờ làm việc."
"Trần Ích, thả lỏng đi."
Trần Ích đáp: "Vâng vâng, Phương thúc." Phương Tùng Bình rít một hơi thuốc, nói: "Trong một năm mà phá được nhiều vụ án lớn như vậy, ta rất khâm phục ngươi, chứng tỏ ngươi sinh ra là để làm cảnh sát hình sự, sau này phải tiếp tục cố gắng nữa."
"Bây giờ ngươi vừa mới được thăng chức lên làm phó đội trưởng, không biết đối với nhiệm vụ công tác sau này, ngươi có kế hoạch sắp xếp nào không?”
Trần Ích mở lời: "Tát nhiên là phải có hết sức điều phối và quản lý đội hình sự..."
Lời chưa dứt, Phương Tùng Bình đã khoát tay ngắt lời: "Những lời sáo rỗng như thế này thì không cần phải nói nữa, ta đã nghe mấy chục năm rồi, còn thuần thục hơn ngươi, cứ nói chuyện phiếm đi."
Trần Ích hơi im lặng, nói: "Bây giờ chưa có kế hoạch gì, vẫn phải học hỏi nhiều hơn, học mà làm, phá được mọi vụ án mà mình được giao, đặc biệt là án mạng, đảm bảo không còn án treo nào.”
"Án treo không còn?" Phương Tùng Bình cười khẽ,"Khẩu khí lớn đấy, nhưng ta thích sự tự tin của ngươi, cũng tin ngươi có năng lực đó."
"Gần đây, cục cảnh sát đã ban hành văn bản..."
Trần Ích đang chăm chú lắng nghe, thì Mẹ Phương đi ngang qua, đột nhiên lên tiếng: "Tùng Bình a, đã về đến nhà rồi thì đừng nói chuyện công việc nữa, muốn nói chuyện công việc thì có nhiều cơ hội, đừng tạo áp lực cho Trần Ích quá."
Nghe vậy, Phương Tùng Bình cười nói: "Được được được, ta xin lỗi, vậy thì không nói chuyện này nữa."
"Tiểu Trần này, nói về cha ngươi một chút đi, ta nhớ hồi đầu năm có gặp hắn một lần, không biết bây giờ hắn còn nhớ ta không, sức khỏe có ổn không?"
Quan thương không phân gia, Trần Chí Diệu làm ăn lớn như vậy, tất nhiên không thể không quen biết cấp cao của Dương Thành, việc đã gặp Phương Tùng Bình cũng không có gì lạ.
Nhưng không biết lúc đó Phương Tùng Bình giữ chức vụ gì.
Trần Ích gật đầu: "Cha ta vẫn khỏe, chỉ là dạo này bận rộn hơn một chút, cũng hay phải đi tiếp khách."
Phương Tùng Bình ừ một tiếng: "Người làm ăn đúng là khó mà rảnh rỗi được, hơn nữa cha ngươi làm ăn lớn như vậy, đóng góp to lớn cho sự phát triển kinh tế của Dương Thành, có cơ hội gặp nhau thì nhất định phải nói chuyện cho thỏa thích."
"Nói đi, ngươi làm cảnh sát, cha ngươi có phản đối không?"
Thông thường, nhà nào có công ty gia đình thì cha mẹ đều mong muốn con cái có thể tiếp quản, Trần Ích thi vào cục cảnh sát thành phố thì giống như đi lạc đường.
Trần Ích mỉm cười: "Không có, không có, hắn rất ủng hộ, cũng rất VUI."
"Ta không hứng thú với việc kinh doanh, cho nên tập đoàn Trần thị trong tương lai sẽ giao cho người quản lý chuyên nghiệp, dù sao thì ta cũng sẽ không quản."
Hắn không biết Phương Tùng Bình có đang thăm dò xem sau này mình có khả năng từ chức hay không, Trần gia gia sản lớn, với mức lương ít ỏi của cảnh sát hình sự thì dù có từ chức cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống.
Nên biểu đạt thì vẫn phải biểu đạt.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Phương Tùng Bình càng tươi hơn, gật đầu nói: "Thì ra là vậy."
"Mỗi người đều có con đường riêng của mình, trong chuyện này không phân đúng sai, riêng ta thì đương nhiên hy vọng ngươi có thể mặc mãi bộ cảnh phục này."
"Nói thật, ta thấy tiền đồ của ngươi vô lượng."
Trần Ích: "Đa tạ Phương thúc khen ngợi, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng."
Hai người trò chuyện trong phòng khách hơn một tiếng, bên phòng ăn hình như đã chuẩn bị xong, bắt đầu gọi mọi người.
"Ăn cơm thôi sang đây trò chuyện." Mẹ Phương cười nói.
Phương Tùng Bình đứng dậy: "Tiểu Trần, bình thường ngươi có uống rượu không?"
Trần Ích trả lời: "Thỉnh thoảng, không uống nhiều, làm cảnh sát thì vốn không có nhiều thời gian uống rượu, nên cũng ít có cơ hội."
Phương Tùng Bình mỉm cười: "Vậy hôm nay uống với ta một chút đi, uống loại rượu ngươi mang đến thế nào?"
Trần Ích đương nhiên không từ chối: "Được."
Bàn ăn, bốn người ngồi vào chỗ, Trần Ích được xếp ngồi cạnh Phương Tùng Bình, để tiện nói chuyện trò chuyện. Khi rượu trắng được mở ra và rót đầy, Phương Tùng Bình giật mình, cầm cốc rượu lên ngửi.
"Loại rượu trắng hương nồng này ta đã nhiều năm không ngửi thấy rồi, lấy ở đâu vậy?"
Trần Ích đặt chai rượu xuống cười nói: "Nhà một người bạn của ta làm nghề bán rượu trắng, hôm trước vừa cùng nhau ăn cơm, tiện thể xin hai chai, hắn cũng không lấy tiền."
"Nhìn bao bì thì cũng không phải rượu ngon lắm, chắc không đắt đâu a? Phương thúc nhận biết à?"
Phương Tùng Bình nhìn bao bì rượu, nói: "Mùi vị rất quen, nhưng quên mất tên rồi, chắc phải hơn mười năm rồi, bây giờ có lẽ đã ngừng sản xuất."
"Vậy thì thay ta cảm ơn người bạn kia của ngươi, ta rất thích mùi vị của loại rượu này, ngươi cũng có lòng.”
Nghe đối phương khẳng định, Trần Ích thở phào nhẹ nhõm.
May mà hắn thích là được.
"Vâng, Phương thúc, ta nhất định sẽ chuyển lời."
Rượu qua ba tuần, Phương Thư Du và Mẹ Phương đã ăn xong từ lâu, sang phòng khách vừa xem tivi vừa trò chuyện, còn Trần Ích và Phương Tùng Bình đã mở chai thứ hai.
Không biết có phải vì hôm nay Phương Tùng Bình tâm trạng tốt hay không, uống rượu không kiềm ché, cũng mở lời nói chuyện.
Có những lời Trần Ích tỏ ý đồng tình, nhưng có những lời Trần Ích tuy ngoài mặt đồng tình, nhưng trong lòng lại có ý kiến khác, tuy nhiên hắn không biểu lộ ra. "Tiểu Trần này, người có trái tim sắt đá thì không thể làm cảnh sát hình sự, người quá mềm yếu cũng không thể làm cảnh sát hình sự, thúc của ngươi đi được đến ngày hôm nay, đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, đối với một số vấn đề, nhất định phải giữ vững nguyên tắc, ngươi biết không?"...
"Tiểu Trần, ngươi là người thực thi pháp luật, mọi việc phải lấy pháp luật làm chuẩn mực, nghi phạm sẽ phải chịu hình phạt như thế nào thì không liên quan đến ngươi, cứ giao cho tòa án là được, nhiệm vụ của ngươi là bắt nghi phạm về quy án, chỉ có vậy thôi.”...
"Tiểu Trần, ta kể cho ngươi nghe một số chuyện mà ta đã gặp phải hồi đầu năm..."...
"Tiểu Trần này..."... Trần Ích im lặng lắng nghe, nhiều lần muốn nói nhưng lại thôi, nhưng đều nhịn xuống.
Người với người là khác nhau, trên thế giới này không có hai người hoàn toàn giống nhau, ngay cả cặp song sinh cũng có sự khác biệt rất lớn về tính cách.
Phương Tùng Bình ở vị trí cao, khi suy nghĩ vấn đề đương nhiên phải xuất phát từ góc độ toàn cục, hơn nữa cũng đều là vì tốt cho hắn.
Những gì hắn nói, cơ bản đều là những điều bỏ ích, giống như từ bây giờ đã sắp xếp cuộc đời cho hắn vậy.
Chắn chắn sẽ có những bát đồng nhỏ, nhưng may là đại hướng của đôi bên đều nhất trí, nếu không thì Trần Ích thực sự sẽ cảm thấy đau đầu.
Ví dụ như, có người có tội, nhưng thực ra không thể nói là hắn thực sự có tội, Trần Ích thích coi đó là thành phố có tội hơn.
Nhìn từ trên cao xuống, thành phố có ánh sáng, nhưng luôn có những góc khuất mà ánh sáng không chiếu tỚI.
Đây chính là khuyết điểm của thành phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận