Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 660: Báo An Từ Bệnh Viện 1

Chương 660: Báo An Từ Bệnh Viện 1Chương 660: Báo An Từ Bệnh Viện 1
Chương 660: Báo An Từ Bệnh Viện 1
Thấy nam nhân thẳng thắn thừa nhận một cách dứt khoát, đám đồng xung quanh đứng sững sờ.
Dễ dàng vậy sao? Chỉ hai câu đã nhận tội? Đội cảnh sát hình sự khác với đồn công an, quả thực giải quyết những tranh chấp nhỏ như này giống như dùng dao trâu giết gà vậy.
Sắc mặt cảnh sát trở nên khó coi, là bởi vì hành vi của nam nhân đó. Không có chứng cớ, nhưng họ không thể hoàn toàn xác định hắn có vi phạm hay không, giờ mới thấy rõ hắn nói dối, chống đối pháp luật.
Trước mặt đội trưởng Trần Ích mà để xảy ra chuyện này, tâm trạng của họ có thể tưởng tượng được, nếu sở trưởng biết, có lẽ sẽ bị mắng một trận.
Một cảnh sát liền lấy còng tay, trực tiếp khóa tay nam nhân đó lại.
Bình thường sẽ không còng tay trước mặt đám đông để giữ thể diện, nhưng lúc này cảnh sát rõ ràng rất tức giận.
Nghi phạm đã thừa nhận, việc còn lại là đưa về đồn để lấy khẩu cung, bao gồm cả cô gái báo án.
Trần Ích tìm cớ gọi cô gái ra một bên, hỏi: "Mã Nghĩa Long nói công ty có một cô gái thích Lục Thu Thành, có phải ngươi không?"
Nghe vậy, cô gái im lặng một lúc, nhẹ nhàng gật đầu.
Có thể thấy nàng rất buồn, may là hai người chưa phát triển thành đôi, không có nền tảng tình cảm, nên cũng không đến nỗi đau lòng tuyệt vọng. Một thời gian sau, cô gái sẽ chọn lãng quên chuyện này, tiếp tục cuộc sống phía trước, cuộc đời còn dài.
Nàng sẽ yêu, sẽ kết hôn, sẽ sinh con. Lục Thu Thành đối với nàng thậm chí không hẳn là một người qua đường, chỉ là một thanh niên xuất sắc đã khiến trái tim nàng rung động.
Thỉnh thoảng nhớ lại, đó là kỷ niệm của thời trẻ.
"Buổi sáng, trước mộ Lục Thu Thành xuất hiện một bó hoa tươi, ngươi đặt à?" Trần Ích hỏi.
Cô gái lại gật đầu.
Trần Ích cảm thán, hắn tưởng đó là Địch Y Linh, không ngờ lại là nàng.
Cô gái rất xinh đẹp, tính cách cũng không tệ, Lục Thu Thành vốn dĩ nên là nhân sinh người thắng, cuối cùng lại thành người nằm dưới mà. Cuộc đời, nhiều lúc không như ý muốn.
"Vừa rồi cảm ơn đội trưởng Trần." Cô gái nói câu đầu tiên, nếu không có Trần Ích, lần này mọi chuyện chắc chắn không dễ dàng như vậy, dù có đến đồn công an cũng không dễ nói rõ.
Không có chứng cứ, chỉ là lời một phía.
Trần Ích: "Không cần khách sáo, cảnh sát hình sự cũng là cảnh sát, đây là trách nhiệm của ta. Hôm nay ngươi tới đây làm gì?”
Cô gái nói: "Thắp một nén hương cho Lục Thu Thành, đây là việc duy nhất ta có thể làm cho hắn lúc này. Sau này. .. Ta sẽ quên người này."
Trần Ích gật đầu, kết thúc một cuộc trò chuyện đơn giản, hai người đều bị đưa về đồn công an. Mọi người đã xem đủ náo nhiệt, đám đông dần tản ra.
Hứa Xán bước tới vỗ vai Trần Ích: "Vẫn là ngươi giỏi đấy, Trần Ích."
Cha mẹ của cô gái cũng đang ở đó, cười chào Trần Ích.
"Tiểu Ích."
"Tiểu Ích, lâu rồi không gặp, có thời gian đến nhà chơi, uống rượu với chú."
Hai bên có mối quan hệ và tình cảm thân thiết, Trần Ích lại là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trần Thị, bây giờ lại thêm một chức danh đội trưởng đội cảnh sát hình sự, trong giọng nói của cha Hứa Xán không giấu được sự trân trọng.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, giờ không thể đơn giản coi người đối diện như hậu bối mà thôi. Sau này, có khi nào đó lại cần nhờ đến người ta, quan hệ này nhất định phải duy trì tốt.
"Chào bác trai bác gái, lâu rồi không gặp."
Trần Ích khiêm tốn, hậu bối thì cứ là hậu bối, không cần phải làm quá.
Một vài lời nói chuyện qua lại, gia đình Hứa Xán cáo từ rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Vương Bảo Quý.
Nhìn thấy tất cả người quen của Trần Ích đã rời đi, Vương Bảo Quý lò dò tiến tới, cười nói: "Lãnh đạo, cũng lâu rồi không gặp ngươi."
Trần Ích nửa cười nửa không: "Lâu không gặp cũng chỉ có một tháng thôi, ngươi đến Đài Minh Tự làm gì?"
Vương Bảo Quý nghe thấy nghi vấn trong giọng của Trần Ích, liền vội vàng bảo đảm: "Ta không làm gì hét! Ngươi xem ta sạch sẽ thế này, không có trộm cắp gì cải"
Vừa nói, hắn vừa liên tục lục lọi túi quần áo trên người, suýt nữa định cởi cả áo ra, hành động hài hước này khiến Phương Thư Du bật cười.
Trần Ích trừng mắt: "Ngươi sao lại nhạy cảm thế? Có tật giật mình à? Ta chỉ hỏi tùy tiện, trả lời thẳng là được, đừng làm mấy trò lung tung đó."
Vương Bảo Quý bấy giờ mới an tâm, nói: "Ta đến thắp hương cầu mong mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, biết đâu Phật Tổ thương hại mà tìm được cha mẹ ruột cho ta, tốt nhát là họ rất giàu, cả đời không lo ăn uống, ngày nào cũng có thịt cá."
Ngày nào cũng có thịt cá là giấc mơ giàu sang của Vương Bảo Quý, không biết rằng đó là điều bình thường với một gia đình trung lưu.
Nhìn gương mặt tươi cười của Vương Bảo Quý, Trần Ích đọc được nét buồn kín đáo trong ánh mắt, không thể không nhớ đến cô bé câm.
Trên thế giới này, người đáng thương rất nhiều.
"Một lát nữa chúng ta ăn đồ chay, đi không?”
Trần Ích dùng ánh mắt hỏi ý Phương Thư Du, mở lời nói.
"Ăn chay hoàn toàn?" Vương Bảo Quý tỏ vẻ kỳ quặc,"Lãnh đạo ngài thân phận thế này, ăn chay hoàn toàn à? Như vậy không mát giá sao."
Trần Ích: "Đừng nói nhảm, đi hay không? Vừa rồi không phải ngươi đã dũng cảm cứu người sao, thưởng cho ngươi đấy, đồ chay còn đắt hơn cả thịt cá đấy." Nhắc đến việc dũng cảm cứu người, Vương Bảo Quý hứng khởi: "Lãnh đạo, ta nói cho ngươi biết, tên lưu manh đó khỏe lắm! Nếu không có ta, hắn đã chạy thoát rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận