Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chuong 220: Thieu Nien Vien Sach 3

Chuong 220: Thieu Nien Vien Sach 3Chuong 220: Thieu Nien Vien Sach 3
Chuong 220: Thieu Nien Vien Sach 3
Ba người ngồi xuống, Trần Ích ngăn Ngô Chính Quân định đi pha trà: "Ngô sở, vốn dĩ là ra ngoài chơi với bằng hữu, nhưng lại gặp phải một chuyện không lớn không nhỏ, ta đoán người có thể ở đây, không ngờ lại đúng.”
Ngô Chính Quân: "Ô? Trần phó đội chỉ chuyện gì?"
Trần Ích nói: "Tối hôm qua, sở của ngươi có bắt được một tên trộm không?”
Nghe vậy, Ngô Chính Quân gật đầu: "Đúng vậy, có bắt được một tên, nói ra thì đáng tiếc thật, mới mười sáu tuổi... m, Trần phó đội, hắn sẽ không phải là họ hàng của ngươi chứ?" Trần Ích xua tay: "Không phải, không phải."
Sau đó, hắn kể sơ qua chuyện vừa trải qua ở Hồ Tâm Đảo cho Ngô Chính Quân.
Nghe Trần Ích kể xong, Ngô Chính Quân cau mày: “Thì ra là vậy, trong phạm vi quản lý của ta lại có bốn đứa trẻ lang thang cùng một thiếu niên, là do ta làm việc tắc trách, thật xin lỗi. "
Trần Ích cười nói: "Ngô sở nói quá rồi Dương Thành rộng lớn như vậy, chuyện này rất bình thường."
"Ta muốn hỏi một chút, thiếu niên này tên gì, số tiền liên quan là bao nhiêu?"
Ngô Chính Quân nói: "Tên là Viên Sách, mười sáu tuổi, số tiền thì không lớn, chỉ là một số đồ ăn thức uống."
"Nhưng hắn đã phá cửa một cửa hàng tiện lợi, thuộc dạng đột nhập trộm cắp, tính chất vẫn rất nghiêm trọng."
Trần Ích chìm vào suy tư.
Thông thường, án trộm cắp phải đủ một nghìn tệ mới được lập án, nhưng đột nhập trộm cắp, móc túi trên phương tiện giao thông công cộng, trộm cắp có mang theo hung khí... là những trường hợp tương đối nghiêm trọng, không bị giới hạn về số tiền, có thể lập án trực tiếp, hơn nữa còn bị xử phạt hình sự.
Ngô Chính Quân liếc nhìn Trần Ích, hơi do dự rồi nói: "Trần phó đội, nếu ngươi thấy..."
Trần Ích vội vàng nói: "Không không, mọi thứ đều theo quy trình, không thể vì hắn có nỗi khổ riêng mà làm trái pháp luật, như vậy đối với người bị hại cũng không công bằng." "Ta đã bảo cảnh sát trong sở của ngươi đi tìm người báo án, trước khi tìm được, ta có thể gặp Viên Sách này không?”
Ngô Chính Quân gật đầu: "Được, được, tất nhiên được, chỉ cần Trần phó đội nói một câu.”
"Nhưng Trần phó đội, Viên Sách này là người phạm lỗi, vẫn nên..."
Hắn quả thực phạm lỗi, thậm chí còn phạm tội, chuyện này không có vấn đề.
Trần Ích lên tiếng: "Ngô sở, khi một thiếu niên trộm cắp, chỉ vì để lấp đầy bụng mình và bốn đứa trẻ khác, đó không phải là lỗi của hắn, mà là lỗi của thành phố này."
Lời này khiến Ngô Chính Quân sửng sốt, chắn động trong lòng, nhìn Trần Ích bằng ánh mắt mang theo một tia kính trọng mơ hồ. Quả nhiên cục thành phố và tỉnh cục coi trọng hắn như vậy, thăng chức vượt cấp, không chỉ phá án xuất sắc, mà cái tầm nhìn này cũng không phải cảnh sát bình thường nào cũng có.
Có thể tưởng tượng, tương lai nếu thanh niên trước mắt này đảm nhiệm chức vụ cao, thì đối với Dương Thành thậm chí cả Đông Châu mà nói, sẽ là một cảnh tượng khác.
Quả là nhân tài kiệt xuất hiếm có, đây mới là hàm dưỡng chân chính của người làm công.
"Trần phó đội, ta xin lĩnh giáo." Ngô Chính Quân nghiêm túc nói.
Trần Ích: "Ngô sở khách sáo rồi, chỉ nói lên suy nghĩ trong lòng thôi, vậy ta đi gặp Viên Sách trước."
Ngô Chính Quân: "Được, ta dẫn ngươi đi." Trần Ích: "Làm phiền Ngô sở rồi."
Lúc này, Viên Sách đang ở trong phòng tạm giam, khi Trần Ích mở cửa bước vào, hắn đang ngồi xoa xoa lòng bàn tay, cả người tỏ ra rất căng thẳng, ngồi không yên.
Nghe thấy tiếng động, Viên Sách đột ngột ngắng đầu lên, thấy một người lạ không mặc cảnh phục, hắn tỏ ra nghi hoặc.
Trần Ích đi đến trước đánh giá Viên Sách, đối phương có vẻ ngoài của một thiếu niên, quần áo giống bốn đứa trẻ kia, bẩn thỉu rách rưới, trên khuôn mặt tuy còn nét trẻ con nhưng không thiếu sự kiên định và quả cảm.
Đặc biệt là đôi mắt, sáng như sao, tựa như mặt trời mới mọc, không chứa tạp chát tội lỗi.
Nhìn mặt có thể đoán được lòng người, ít nhất an tượng đầu tiên của Trần Ích về Viên Sách không phải là kẻ xấu, hơn nữa còn có lý tưởng.
Đáng tiếc là điều kiện căn bản không cho phép.
"Ngươi tên Viên Sách." Trần Ích lên tiếng.
Viên Sách gật đầu.
Trần Ích: "Tứ oa và những đứa khác, chúng có quan hệ gì với ngươi?”
Sắc mặt Viên Sách đột biến, đột ngột đứng dậy: "Ngươi... ngươi làm sao biết được? Chuyện này không liên quan đến chúng! Chúng chỉ là trẻ conl"
Trần Ích: "Ngươi cũng chẳng phải trẻ con sao?"
Viên Sách: "Ta... ta lớn hơn chúng nhiều." Trần Ích xua tay: "Đừng lo lắng, chúng rất an toàn, ta đã bảo người đưa đến trung tâm cứu trợ rồi, sau đó sẽ đưa đến viện phúc lợi."
Viên Sách sửng sốt, cúi đầu nói: "Đa tạ."
Trần Ích: "Có một vấn đề, tại sao ngươi không đưa chúng đến viện phúc lợi?”
"Chúng còn nhỏ, không biết viện phúc lợi là nơi như thế nào thì rất bình thường, ngươi cũng không biết sao?"
Viên Sách im lặng một lúc, nói: "Có hai đứa chết sống không chịu đi, một đứa đi được mười ngày lại chạy về, còn một đứa bị cha mẹ bỏ rơi, đến viện phúc lợi cũng sẽ bị đưa về nhà cha mẹ."
Nghe vậy, Trần Ích khẽ gật đầu: "Được rồi, ta biết rồi." Thực ra hắn biết trong đó chắn chắn có nguyên do, chỉ là hỏi thêm một câu mà thôi.
Có nhiều tiểu hài tử lang thang trên cả nước không vào trung tâm cứu trợ hoặc viện phúc lợi, chắn chắn có những lý do khiến người ta bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận