Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 341: Vấn Đề Của Phương Tùng Bình 2

Chương 341: Vấn Đề Của Phương Tùng Bình 2Chương 341: Vấn Đề Của Phương Tùng Bình 2
Chuong 341: Van De Cua Phương Tùng Bình 2
Phương Thư Du hứng thú: "Vậy ta cũng đi!"
Trần Ích: "Ừm."
"Ngươi vừa nói..."
Phương Thư Du vô tư nói: "Không sao, cha ta khỏe rồi."
Trần Ích: ".. ."
Thật đúng là con gái ruột.
Hắn hơi hối hận, người ta hiếm khi ốm, có thể gần gũi với con gái, nếu Phương Tùng Bình biết, có khi nào không hài lòng với mình không?
Thấy Phương Thư Du háo hức như vậy, Trần Ích không nói thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, Trần Ích lái xe đưa Phương Thư Du đến cửa hàng của Đào Hán Huy.
Mới hơn tám giờ, phố đồ cổ đã đồng đúc người qua lại.
"Đào tiên sinh." Trần Ích bước vào cửa hàng, nhìn Đào Hán Huy đang bận rộn bên trong, cười nói.
Đào Hán Huy quay đầu, thấy là Trần Ích, ánh mắt sáng lên: "Trần cảnh sát, khách quý khách quý a, đến đây đến đây, tùy tiện ngồi."
"Vị này là?"
Trần Ích giới thiệu: "Bạn gái của ta, Phương Thư Du.”
Phương Thư Du mỉm cười gật đầu: "Đào tiên sinh khỏe."
Đào Hán Huy: "Chào chào, Trần cảnh sát hôm nay rảnh rỗi như vậy?" Trần Ích: "Hôm nay là cuối tuần."
Đào Hán Huy vỗ đầu: "Ô đúng, cuối tuần, xem trí nhớ này của ta, ngày nào cũng ở trong cửa hàng, quên cả ngày tháng."
"Trần cảnh sát, hôm nay đến đây có chuyện gì không?”
Trần Ích bát lực: "Đừng nhạy cảm thế, chỉ là đi dạo thôi, Đào Thượng Lập hôm nay không về à?"
Đào Hán Huy: "Không, hắn bận lắm."
"Đừng đứng nữa, ngồi đi, ta đi pha trà cho hai người."
Trần Ích ngăn cản: "Đào tiên sinh đừng khách sáo, thật sự chỉ đi dạo, tiện đường đến thăm ngươi, lát nữa đi luôn."
Đào Hán Huy không cố chấp, bỏ pha trà, cười nói: "Cảm tạ Trần cảnh sát còn nhớ đến ta."
Trần Ích nói: "Đương nhiên, vụ án ở Giang Thành, Đào tiên sinh đã giúp ta rất nhiều, hơn nữa ta và Đào Thượng Lập là bạn, tính ra ta nên gọi ngươi một tiếng thúc."
Đào Hán Huy xua tay: "Đào tiên sinh và Đào thúc ta đều không thích, cứ gọi lão Đào là được!"
"Ừ, lão Đào." Trần Ích đáp.
Nói xong, ngươi quay đầu nhìn về phía kệ hàng, Phương Thư Du bên cạnh cũng đang nhìn, chủ yếu là vì tò mò, trước đây nàng chưa từng đến đây, nhưng đã xem trên phim truyền hình, bỏ ra một trăm tệ để kiếm được một triệu tệ, nhặt được món hời lớn.
Ngành đồ cổ đối với người ngoài mang một sự bí an nhất định.
Thấy cả hai nhìn về phía đồ cổ, Đào Hán Huy lên tiếng: "Tát cả đều là đồ giả, không có gì đáng xem, nếu hai người thích thứ gì thì cứ cầm láy." Trần Ích: "Không có lấy một món thật sao?”
Đào Hán Huy: "Ta đã nhờ người giám định hét rồi, bây giờ làm gì còn nhiều đồ thật như vậy, cho dù có nhặt được thì xác suất cũng không cao hơn trúng xổ số, chi bằng đi mua vé số còn hơn."
Mở cửa hàng đồ cổ nhiều năm, hiển nhiên hắn rất hiểu thị trường.
Trần Ích cười nói: "Bên ngoài không có đồ thật, bên trong chắc chắn có a?"
Đào Hán Huy gật đầu: "Đương nhiên, nếu muốn xem thì ta dẫn hai người đi."
Trần Ích nhỏ giọng: "Phương thúc thích thứ này sao?"
Phương Thư Du nghe vậy, vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, đừng tặng hắn đồ cổ, đắt quá, chắc chắn hắn không vui."
Trần Ích: "Ừ."
Hắn cũng chỉ hỏi cho vui.
Sau đó, hai người theo Đào Hán Huy vào phòng trong, chiêm ngưỡng một số đồ cổ thực sự, sau đó nhanh chóng rời đi.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Mặc dù đã rời khỏi cửa hàng của Đào Hán Huy, nhưng Phương Thư Du không định rời khỏi phố đồ cổ, nàng kéo Trần Ích đi khắp nơi, còn mua một số thứ mình thích.
Tuy nhiên, những thứ đó, người ngoài cũng có thể nhận ra vấn đề rất lớn, hoàn toàn là đồ thủ công hiện đại.
Đồ thủ công thì cũng không sao, thích thì có thể mua, nhưng Lão bản không thể cứ nói rằng thứ này là đồ Thương Chu.
Rõ ràng là sản xuất hàng loạt vào tuần trước, nhưng lại cứ khăng khăng nói là đồ Thương Chu, điều này cũng khiến Trần Ích cảm thán về độ "pha nước" của phố đồ cổ, đặc biệt là mặt mũi của Lão bản, thật sự là quá dày, đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, đúng là dám nói thật.
Đã là đồ Thương Chu, vậy mà hắn bán năm nghìn tệ, hắn nói năm mươi tệ lão bản đồng ý ngay lập tức.
Năm mươi tệ hắn cũng phải lãi bốn mươi chín tệ chứ?
Cũng không sao, Phương Thư Du thích là được.
Mãi đến quá mười hai giờ, hai người mới rời khỏi phố đồ cổ, tiện thể ăn cơm ở đó luôn.
Phương Thư Du tỏ vẻ hài lòng, còn nói lần sau sẽ đến nữa, xem ra là đã nghiện, chủ yếu là tò mò.
Ở những nơi khác, không thể nhìn thấy nhiều thứ kỳ lạ như vậy, chỉ cần ngươi nghĩ ra, thì không có Lão bản nào không bán, thậm chí còn có cả điện thoại di động đời cũ của thế kỷ trước.
Buổi chiều.
Trần Ích xách theo một ít trái cây đến nhà Phương Tùng Bình.
Phương Thư Du nói không sai, chỉ cần thăm hỏi mang theo chút trái cây là được, tự nhiên là tốt nhát, quên đi thân phận của đối phương.
Không có Phương sảnh, chỉ có Phương thúc.
"Trần Ích, đến đây, đến đây, ngồi với ta." Bên kia ban công, Phương Tùng Bình nằm trên ghé, vẫy tay với Trần Ích. Trần Ích vội vàng di tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh đối phương.
Phương Tùng Bình: "Thư Du, lấy gạt tàn thuốc cho Trần Ích."
"Biết rồi."
Phương Thư Du đáp lại một tiếng, sau khi lấy gạt tàn thuốc đến thì nhanh chóng rời ởi, đi tìm Phương mẫu để trò chuyện.
Phương Tùng Bình: "Trần Ích, đến nhà không cần khách sáo, muốn hút thuốc thì cứ hút, ta không cấm ngươi."
Trần Ích gật đầu: "Vâng, Phương thúc."
Nhìn Trần Ích châm thuốc, Phương Tùng Bình nói: "Nghe nói, gần đây ngươi phá được một vụ án rất ly kỳ?"
Trần Ích: "Vâng, đúng vậy, ban đầu là một vụ án mắt tích, không ngờ sau đó lại liên quan đến nhiều chuyện như vậy.”
Phương Tùng Bình: "Đây chính là cảnh sát hình sự, gặp nhiều rồi thì sẽ quen thôi, nếu xem lại hồ sơ vụ án trước đây, ngươi sẽ thấy kiến thức của mình vẫn còn quá ít."
Trần Ích khiêm tốn nói: "Ta sẽ rút kinh nghiệm.”
Phương Tùng Bình khẽ gật đầu, nói: "Chu Nghiệp Bân sắp đi rồi a2"
Trần Ích: "Hôm qua còn ăn cơm với hắn, nói tháng năm đi, chắc cũng không sai biệt lắm."
Phương Tùng Bình nhìn về phía cây xanh trên bệ cửa sổ phía trước, giọng nói vang lên: "Ngươi có kế hoạch cho tương lai không?”
Một câu hỏi rất nghiêm túc, khiến Trần Ích suy nghĩ hỏi lâu. "Vẫn là... thuận theo tự nhiên đi đi." Hắn cảm thấy câu trả lời này không tệ.
Phương Tùng Bình cười nói: "Chỉ là trò chuyện trong nhà thôi, nói chuyện thực tế chút a."
Trần Ích suy nghĩ một chút, nói: "Cố gắng, xem có thể thay thế vị trí của Chu đội trưởng không."
Phương Tùng Bình: "Không, ngươi vẫn chưa hiểu ý ta."
Lần này Trần Ích thực sự không hiểu, sau một chút do dự, hắn nói: "Phương thúc, cho ta một chút gợi ý?"
Phương Tùng Bình nói: “Ngươi chắc chắn sẽ là đội trưởng, chuyện này sẽ không có gì bất ngờ, ta hỏi, là sau khi làm đội trưởng."
"Là muốn ở lại cục cảnh sát thành phố, hay muốn đến tổng đội hình sự?"
Trần Ích hiểu rồi.
Đối phương hỏi, là ngươi muốn làm Ngụy Kiếm Phong, hay muốn làm Trương Tan Cương.
Đây là hai hướng hoàn toàn khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận