Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 131: Vụ Án Mười Ba Năm Trước 1

Chương 131: Vụ Án Mười Ba Năm Trước 1Chương 131: Vụ Án Mười Ba Năm Trước 1
Chương 131: Vụ Án Mười Ba Năm Trước 1
"Châm cứu giết người?!"
Bốn chữ này khiến sắc mặt Trác Vân thay đổi, hắn quay đầu nhìn Hoàng Đại Lâm đang ngồi trong phòng, sau đó kéo Trần Ích ra xa.
"Trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú, nhưng... làm thế nào để thực hiện được?”
Trần Ích lắc đầu: "Không biết."
Trác Vân: "..."
"Ngươi hỏi ta làm gì!"
Trần Ích bất lực: "ta cũng chỉ đột nhiên nghĩ đến vậy thôi."
"Vừa rồi Lưu Tân Thủy đã đề cập đến châm cứu và xoa bóp, xoa bóp chắn chắn là không khả thi, chỉ có châm cứu mới có một số nguy hiểm nhát định chứ? Dù sao cũng là thứ đưa vào cơ thể."
"Còn nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi nói rằng trên người Đường Nhất Bình không có vết thương, cũng không có lỗ kim, nhưng kim châm cứu rất nhỏ, ước tính có thể lành lại và không nhìn thấy trong ngày hôm đó.”
"Ngươi thấy sao?"
Trác Vân: "Rồi sao nữa?"
Trần Ích: "Sau đó bôi thứ gì đó lên kim châm cứu, thông qua quá trình châm cứu tác động lên tim của Đường Nhất Bình, khiến tim hắn có vấn đề."
Nghe đến đây, Trác Vân mở to mắt: "Ngươi nói vậy, có vẻ như thực sự có thể thực hiện được."
"Nhưng kim châm cứu nhỏ nhưữ vậy, phải châm bao nhiêu lần? Trừ khi là chất kịch độc."
Trần Ích: "Vì vậy, Đường Nhất Bình đã đến đây vô số lần trong hai năm qua."
Trác Vân im lặng một lúc, nói: "Vậy đó là thứ gì?"
Trần Ích: "Bây giờ không biết."
Trác Vân: "Ờ..."
Hắn lại quay đầu nhìn lại, nhỏ giọng nói: "Hay là mang về thầm vấn một chút?"
Trần Ích xòe tay: "Hoàn toàn là đoán mò, thảm vấn thế nào? Không có bát kỳ manh mối nào hỗ trợ cả."
"Hơn nữa, mặc dù bác sĩ đông y điều trị chính là Hoàng Đại Lâm, nhưng người châm cứu có thể không phải là hắn, ba người cùng thẩm vấn sao?"
"Ta thấy vẫn nên điều tra lý lịch trước thì chắn chắn hơn, xem xem trong ba người có ai có liên hệ với công ty Hoa Thông không.”
"Hoặc là có ai nhận tiền."
"Vân ca, ta chỉ đưa ra một khả năng, đừng coi bọn hắn là nghi phạm, điều này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán tiếp theo của chúng ta."
"Rốt cuộc vụ án này là thế nào, bây giờ vẫn chưa có đầu mối rõ ràng."
Trác Vân gật đầu: "Ta biết."
Độ phức tạp của vụ án này có thể vượt quá sức tưởng tượng, và rất có thể liên quan đến mười năm trước, muốn điều tra rõ ràng thì không thể làm được trong một sớm một chiều.
Chỉ có thể phủ rộng diện tích trước, sau đó thu hẹp phạm vi dựa trên các manh mối tìm được. Bây giờ, chính là giai đoạn phủ rộng, không thể vội vàng.
"Vậy còn đợi Hoàng Đại Lâm tan sở không?”
Trần Ích suy nghĩ một chút, nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta đến gặp Hau đội trưởng trước đã, ngươi biết hắn ở đâu không?"
Trác Vân cười nói: "Tất nhiên là biết, ta còn đến đó vài lần nữa."
"Đi thôi, lên xe."
"Đúng rồi Trần Ích, lát nữa gặp mặt thì ngươi phải bình tính một chút, dù sao vụ án này do hắn phụ trách, bây giờ đều chỉ là phỏng đoán, còn chưa biết vụ án của Đường Nhất An rốt cuộc là thế nào."
Trần Ích: "Hiểu rồi."...
Khu chung cư của Hầu Quảng Nghĩa nằm ở trung tâm thành phó, tuổi thọ không cao, chỉ khoảng bảy tám năm, đây hẳn là nhà cải thiện được mua sau này.
Vào khu chung cư, Trác Vân dẫn Trần Ích đi loanh quanh, đi qua con đường nhỏ trước sân nhà tầng mội.
Tầng một của khu chung cư này có sân, và diện tích sân rất lớn.
Trước đây, các chủ đầu tư bất động sản de thu hút khách hàng tăng giá, mặc định các hộ dân tầng một có thể tự vây đất, thực ra là không hợp quy.
Những khu chung cư mới được phát triển trong những năm gần đây thì không còn tình trạng này nữa.
Vì vậy, loại sân lớn ở tầng một như trước mắt này về cơ bản đã trở thành phiên bản giới hạn, giá thị trường tương đối cao, những người mua trước được coi là đã mua được hàng hòời.
"Hau đội trưởng đã vay tiền mua một căn hộ ở đây cách đây vài năm, ban đầu định để lại cho con trai, nhưng sau này con trai tốt nghiệp thì ở lại thành phố đại học, không về Dương Thành nữa, nên hắn tự ở."
"Ngôi nhà cũ trước đây đã bán, không có thang máy thực sự bất tiện.”
Trác Vân giải thích.
Trần Ích gật đầu: "Tuổi càng cao thì càng cần thang máy."
Hai người đi một lúc thì đến trước một sân nhỏ tao nhã, qua hàng rào có thể nhìn thấy cảnh bên trong.
"Chu đội trưởng?”
Trác Vân rất bất ngờ, không ngờ hôm nay Chu Nghiệp Bân cũng ở đây, hai người đang vừa uống trà vừa chơi cờ, thật thoải mái.
Nghe tháy tiếng động, Hầu Quảng Nghĩa và Chu Nghiệp Bân cùng quay đầu lại.
Hau Quảng Nghĩa lớn tuổi hơn Chu Nghiệp Bân, tóc đen trắng xen kẽ, nhìn qua là biết đã lo nghĩ nhiều.
Đội trưởng và phó đội trưởng mặc dù chỉ cách nhau một chữ, nhưng khối lượng công việc và áp lực của phó đội trưởng không hề nhỏ hơn đội trưởng.
Những chuyện như phải di xa, thức đêm lâu ngày để điều tra vụ án, phó đội trưởng cũng phải xông pha nơi đầu tiên.
Hơn nữa, để giữ tỉnh táo mà hút thuốc, cơ thể rất dễ xảy ra vấn đề.
"Trác Vân, Trần Ích?"
Chu Nghiệp Bân cũng bất ngờ, cười vẫy tay.
"Sao hai người lại đến đây, vào nhanh vào nhanh.”
"Lão Hầu, đây chính là Trần Ích mà ta đã nói với hắn, không hề khoa trương, rất lợi hại."
"Chỉ số thông minh này, sắp đuổi kịp ta hồi còn trẻ rồi."
Trác Vân nghe thấy câu cuối cùng khi đẩy cửa vào, cảm thấy đối phương có vẻ tự khen mình.
Hau Quảng Nghĩa tò mò quan sát Trần Ích đang đi bên cạnh Trác Vân, cười nói: "Nhìn từ mấy vụ án này, thì tiểu tử này giỏi hơn ngươi nhiều."
"Đặc biệt là vụ án của Bạch Quốc Tường, có thể điều tra vụ án, có khí phách, đủ quyết đoán, chúng ta không thể sánh bằng."
"Ghế ở đẳng kia, tự ngồi đi." Trac Vân đến phía bên kia, lấy hai chiếc ghế đưa cho Trần Ích, hai người ngồi xuống gần đó.
"Hau đội trưởng."
Trần Ích lịch sự lên tiếng.
Hau Quảng Nghĩa mỉm cười gật đầu: "Không cần gọi ta là Hau đội trưởng, cứ gọi là lão Hầu là được, đã lâu rồi không còn là đội trưởng nữa."
"Nghe lão Chu nói ngươi sắp đảm nhiệm vị trí phó đội trưởng, thật là không thể tin được, ta là lần đầu tiên nghe nói có người chưa đầy một năm vào nghề mà đã được định sẵn làm phó đội trưởng."
"Điều này khiến ta có cảm giác phòng ban của chúng ta là do cha ngươi làm."
Nghe vậy, sắc mặt của Chu Nghiệp Bân và Trác Vân lập tức trở nên quỷ dị. "Lão Hau,nguoi đúng là có tầm nhìn xa trông rộng, có phải miệng ngươi được khai quang rồi không?
Theo đà phát triển này, e rằng khả năng đó là có thật, chỉ có điều không phải con đẻ mà thôi.
Trần Ích có chút bối rối: "Đó chỉ là lời đồn thổi thôi."
Hau Quảng Nghĩa cười, không nói thêm về chủ đề này nữa.
Trong đội cảnh sát không có chuyện đồn thổi vô căn cứ, có mầm mống thì ắt có kết quả, miễn là giữa chừng không có gì bát trắc.
"Hôm nay hai người rảnh rỗi đến đây làm gì, điều tra vụ án à?" Lúc này, Chu Nghiệp Bân hỏi.
Trác Vân gật đầu: "Đúng là điều tra vụ án."
"Vài ngày trước có một người chết, theo báo cáo khám nghiệm tử thi thì là do ngừng tim, tử vong ngoài ý muốn, nhưng trong đó có một số điểm đáng ngờ, chúng ta cần điều tra kỹ lưỡng mới yên tâm được."
Chu Nghiệp Bân: "Ò? Nói đi."
Sau đó, Trác Vân dùng lời lẽ ngắn gọn, kể sơ qua tình hình vụ án cho hai người.
Nghe xong, Chu Nghiệp Bân vô cùng kinh ngạc, ấn tượng đầu tiên của hắn về vụ án này... vô cùng phức tạp, chắn chắn có vấn đề gì đó.
Còn Hau Quảng Nghĩa thì cau mày: "Đường Nhất Bình?"
"Mười mấy năm trước ta từng xử lý một vụ cưỡng hiếp, nghi phạm tên là Đường Nhất An, có phải trùng tên không?”
Trác Vân nói: "Không phải trùng tên, Đường Nhất An là đệ đệ của Đường Nhát Bình, cũng chết ngoài ý muốn."
Hau Quảng Nghĩa nghe vậy, ánh mắt đanh lại: "Cái gì?!"
"Mười mấy năm trước, Đường Nhất An bị kết án tù vì tội cưỡng hiếp, mười mấy năm sau anh trai hắn cũng bị buộc tội cưỡng hiếp, cả hai đều chết, thật quỷ dị quái"
Bạn cần đăng nhập để bình luận