Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 233: Toàn Cảnh Hồ Sơ 3

Chương 233: Toàn Cảnh Hồ Sơ 3Chương 233: Toàn Cảnh Hồ Sơ 3
Chương 233: Toàn Cảnh Hồ Sơ 3
"Nhưng bây giờ ta không thấy có bất kỳ điểm chung nào hiệu quả nào ở sáu người đã chết, nếu là nam trung niên thì phạm vi sẽ quá rộng.”
"Lý do Khổng đội trưởng từ bỏ việc điều tra điểm chung của những người bị hại năm đó, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này."
Triệu Khải Minh gật đầu: "Đúng vậy, không tìm thấy điểm chung, chúng ta chỉ có thể điều tra theo manh mối để lại tại hiện trường, nhưng hiệu quả rất nhỏ."
"Vụ án này, chỉ sợ các biện pháp điều tra hình sự thông thường không thể mang lại tiến triển."
"Ý của Trần tổ trưởng là, bước tiếp theo chúng ta nên điều tra như thế nào?"
Trần Ích dựa vào ghé, từ từ nhả ra một ngụm khói, nói: "Án mới tốt hơn án cũ, đương nhiên là điều tra từ Tào Vũ Ninh trước."
"Trong vòng ba ngày, điều tra rõ ràng mọi thứ về Tào Vũ Ninh, đến lúc đó xem xét tiếp."
Phải nói rằng, trong vòng năm năm, phạm vi điều tra của Khổng Hán Dũng đã rất rộng, hầu như không bỏ qua bát kỳ khả năng nào.
Ví dụ như, nguồn gốc thuốc gây mê, nguồn gốc gương, nguồn gốc xẻng, thậm chí còn tiến hành đối chiếu dấu chân trong một phạm vi nhất định.
Phạm vi đối chiếu xuất phát từ khu vực an toàn về mặt tâm lý của hung thủ, đối tượng nghề nghiệp là bác sĩ hoặc nhân viên liên quan. Đáng tiếc là nam giới đi giày cỡ bốn mươi hai rất nhiều, cách này chẳng khác nào mò kim đáy bể, cũng là cách bát đắc dĩ, gián tiếp cho thấy lúc đó Khổng Hán Dũng đã rất sốt ruột, sốt ruột đến mức mắt đi sự kiên nhẫn vốn có, bệnh thì vội vàng chữa.
Trong tình huống này, việc khởi động lại cuộc điều tra các vụ án năm đó không cần phải vội vàng, có thể giải quyết rõ ràng vụ án trước mắt rồi hãy tính tiếp, biết đâu lại có thu hoạch.
Những người bị hại cách đây mười mấy năm không có liên hệ, bây giờ lại có thêm một người, có lẽ sẽ có liên hệ.
Triệu Khải Minh không có ý kiến: "Được, mọi chuyện nghe theo sự sắp xếp của Trần tổ trưởng, vậy bây giờ thì sao?" Trần Ích suy nghĩ một lúc, nói: "Triệu đội trưởng, tiết kiệm cảnh lực, chúng ta vài người điều tra Tào Vũ Ninh là đủ rồi."
"Trong những ngày tới, để đội điều tra hình sự tìm hiểu rõ tình hình gia đình bây giờ của năm người đã chết cách đây mười mấy năm, bao gồm cả địa chỉ trước đây của bọn hắn, tình hình cuộc sống bây giờ và địa chỉ bây giờ của vợ và con bọn hắn."
"Đến lúc chúng ta khởi động lại cuộc điều tra, có thể bắt tay vào ngay."
"Hành động theo nhiều hướng, tăng tốc độ hết mức có thể, không ai có thể đoán được tâm lý của kẻ giết người hàng loạt, không thể nào đoán được rằng hung thủ có tiếp tục giết người hay không, giết người lúc nào." "Hôm nay? Ngày mai? Năm nay? Hay là năm sau? không thể đánh cược."
Lời nói của Trần Ích khiến sắc mặt Triệu Khải Minh trở nên nghiêm trọng, gật đầu nói: "Được Trần tổ trưởng, ta hiểu rồi, sẽ sắp xếp ngay."
Trần Ích ừ một tiếng, lúc này đứng dậy: "Ta đến xem tử thi, vị chủ nhiệm pháp y được gọi là gì?”
Triệu Khải Minh: "Hà Trí Niên."
"Tiểu Lý, thông báo cho Hà pháp y chuẩn bị một chút, sau đó dẫn Trần tổ trưởng qua đó."
Nhân viên cảnh sát được gọi tên lập tức đứng dậy: "Vâng, Triệu đội trưởng."...
Phòng pháp y.
Trần Ích và bốn người đi vào, trợ lý pháp y đã đặt thi thể lên bàn phẫu thuật, đứng sang một bên.
Tần Phi đi sau cùng, lần này biểu hiện của hắn tốt hơn lần trước rất nhiều, không thể nói là rất bình tĩnh, nhưng ít nhất bề ngoài đã không thấy bất thường, hơn nữa xác chết đã được pháp y xử lý, nhìn bề ngoài cũng không còn lực lượng thị giác quá lớn.
"Trần tổ trưởng."
Hà Trí Niên gật đầu với Trần Ích, trong ánh mắt có sự tò mò và kinh ngạc.
Tò mò rằng kẻ có thể phá được nhiều vụ án mạng, thăng chức nhanh như vậy trông như thế nào, kinh ngạc vì tuổi tác của đối phương.
Điều này dường như đã trở thành quy luật, từ khi Trần Ích nhậm chức phó đội trưởng đội điều tra hình sự cục cảnh sát thành phố Dương Thành, mỗi lần gặp người mới, bọn hắn đều sẽ kinh ngạc vì sự trẻ tuổi của hắn.
"Ngươi hảo, Hà pháp y."
Trần Ích gật đầu ra hiệu , sau đó tiến lên, ánh mắt đặt lên thi thể.
Khuôn mặt của Tào Vũ Ninh đã được lau chùi rất sạch sẽ, hắn nằm yên tĩnh ở đó, đôi mắt nhắm nghiền, trên mặt vẫn còn lưu lại biểu cảm khi chết: kinh hoàng.
Nếu đổi lại là ai bị chôn vùi trong đất, sau đó nhìn thấy đầu mình bị đập vỡ, máu tươi chảy xuống trán đầy mặt, thì sự kinh hoàng về mặt thị giác đó, không ai có thể chịu đựng được.
Trần Ích nhìn một lúc, cúi người lại gần, khoảng cách với Tào Vũ Ninh chỉ còn vài centimet.
Động tác này khiến Hà Trí Niên hơi kinh ngạc, một cảnh sát hình sự trẻ tuổi như vậy lại có thể bình tĩnh đến gần thi thể như vậy, đủ thấy tâm lý hắn mạnh mẽ.
Đừng nói đến cảnh sát hình sự trẻ tuổi, ngay cả nhiều cảnh sát hình sự kỳ cựu hiện nay cũng chỉ dựa vào báo cáo khám nghiệm tử thi để phá án, đối với thi thể đều có ba phần kính sợ.
Dù sao thì đó cũng là công việc của pháp y, hầu hết các cảnh sát hình sự chỉ nhìn thấy ở hiện trường vụ án mà thôi.
"Sao ta lại cảm thấy hắn đang cười vậy?"
Câu nói bát thình lình khiến Hà Trí Niên sửng sốt, Hà Thời Tân phía sau bước lên.
"Cười sao? không thể nào?"
Hà Thời Tân nhẹ nhàng che mũi, nhìn một cái rồi lại lùi về, hắn không Sợ người chết, nhưng không thể bình tĩnh như Trần Ích, như thể chỉ đối mặt với một bức tượng.
Ngược lại, Trác Vân và Tần Phi thì có chút sợ hãi.
Cười sao? Nạn nhân đang cười sao? Đừng đùa nữa chứ đội trưởng Trần, trong tình huống đó ai có thể cười được, không khóc là tốt lắm rồi.
Trần Ích đứng thẳng dậy: "Có thể ta nhìn nhằm, biểu cảm có phần phong phú, có vẻ hơi khác so với năm nạn nhân cách đây mười mấy năm.”
Nói xong, hắn bước đến ngay phía trên thi thể, nhìn vào vết thương một lúc.
"Tại sao lại đặt gương, tại sao nhất định phải chôn xuống đất?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận