Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chuong 135: Thang Than Thua Nhan 3

Chuong 135: Thang Than Thua Nhan 3Chuong 135: Thang Than Thua Nhan 3
Chương 135: Thẳng Thắn Thừa Nhận 3
Trần Ích: "Mã Tuệ Như, bây giờ ta đứng trước mặt ngươi chắn chắn là có lý do, điều đó có nghĩa là nhiều chuyện chúng ta đã bắt đầu điều tra sâu hơn."
"Ngươi chắc phải hiểu được ý ta nói gì."
Mã Tuệ Như cúi đầu, miệng nói: "Xin lỗi, ta không hiểu."
Trần Ích không để ý, hỏi: "Năm năm trước Đường Nhất An ra tù, ngươi đã gặp hắn chứ?"
Mã Tuệ Như: "Ta..."
Trần Ích hiểu rõ, Mã Tuệ Như có lẽ không biết Đường Nhất An đã chết, vì vậy nàng khó có thể nói dối nhiều vấn đề, vì sợ bị vạch trần. Nói một lời nói dối thì cần nhiều lời nói dối hơn để che đậy.
Thấy Mã Tuệ Như chuẩn bị im lặng để đối phó, Trần Ích thở dài, nói: "Mã Tuệ Như, mục đích cuối cùng của ta khi tìm ngươi không phải là vụ án của Đường Nhất An mười ba năm trước, mà là điều tra cái chết của Đường Nhát Bình."
"Đường Nhất An chỉ là một quá trình mà thôi."
Nhìn phản ứng của Mã Tuệ Như, có thể thấy nàng đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong mối quan hệ giữa Đường Nhất Bình và Đường Nhất An.
Sự thật của toàn bộ sự việc này có lẽ thực sự giống như suy đoán trước đó của bọn hắn.
Mã Tuệ Như vẫn không nói gì.
Giọng Trần Ích trở nên lạnh lùng: "Mã Tuệ Như!”
"Trả lời câu hỏi đàng hoàng, còn có thể xin giảm nhẹ hình phạt, nếu không, ta đảm bảo ngươi sẽ phải chịu mức án tối đai"
"Chuyện năm đó không phải một mình ngươi có thể làm được, thật sự cho rằng qua lâu như vậy rồi thì chúng ta không thể điều tra được sao?l"
Sắc mặt Mã Tuệ Như bỗng trở nên tái nhợt, không biết nàng nghĩ đến điều gì, hốc mắt đột nhiên trào ra nước mắt.
"Ta... ta đã bị trừng phạt rồi, các ngươi còn muốn thế nào nữa!"
"Công việc kinh doanh phá sản, lại còn nợ nhiều tiền như vậy, đủ chưa?!"
"Đúng vậy, ta đã vu khống Đường Nhất An, ta sai rồi, ta sai rồi còn gì nữa?!"
Sự thay đổi cảm xúc đột ngột của nàng khiến Trần Ích và Trác Vân sửng sốt một chút, đặc biệt là việc nhanh chóng thừa nhận chuyện năm xưa càng khiến bọn hắn bất ngờ hơn.
Vài câu nói đó có tác dụng đến vậy sao? Trần Ích còn định đấu trí lâu dài với nàng.
Im lặng một lát, Trần Ích như hiểu ra điều gì, lên tiếng: "Ngươi kinh doanh phá sản, nợ nan chồng chát, là do ai làm vậy?”
"Đối phương đã thu thập được bằng chứng ngươi vu cáo?"
Mã Tuệ Như nước mắt chảy dài: "Thu thập được rồi, cũng đã tìm đến ta, sau đó không lâu công việc kinh doanh của ta tụt dốc không phanh, còn rơi vào bẫy hợp đồng, nợ rất nhiều tiền."
Trần Ích truy hỏi: "Ai vậy?"
Hắn hiểu lý do tại sao Mã Tuệ Như thừa nhận nhanh như vậy.
Bên kia biết rằng vụ việc đó không còn là bí mật, ngay cả một người ngoài cảnh sát cũng có thể điều tra ra, nếu cảnh sát mở lại cuộc điều tra vụ án thì cũng có thể làm sáng tỏ.
Cộng thêm áp lực tâm lý kéo dài, khiến nàng không còn một chút dũng khí để chống cự.
Chỉ vài câu nói đơn giản đã trực tiếp phá hủy phòng tuyến tâm lý.
Mã Tuệ Như lắc đầu: "Ta không biết, hắn hóa trang rất kỹ, chỉ biết là nam tử”.
"Ha2"
Nghe vậy, Trần Ích và Trác Vân nhìn nhau, không phải là người đưa thẻ ngân hàng cho Vương Nhan sao?
Phán đoán của bọn hắn không sai, manh mối cũng bắt đầu được liên kết, quá trình điều tra cuối cùng cũng đi vào đúng hướng.
Trần Ích: "Khoảng khi nào?"
Mã Tuệ Như: "Khoảng... ba năm trước, gần bốn năm rồi".
Trần Ích sắp xếp mốc thời gian, gần như là trong vòng một năm sau khi Đường Nhất An tử vong vì tai nạn xe hơi.
"Bốn năm trước, ngươi đã gặp Đường Nhất An chưa?"
Mã Tuệ Như: "Gặp một lần, nói chuyện không vui nên ta bỏ đi".
Hỏi đến đây, Trần Ích quay lại nhìn lão bản quán ăn sáng vẫn đang dọn dẹp đồ đạc, tram mặc một lát rồi nói: "Mã Tuệ Như, có lẽ ngươi phải đi cùng chúng ta".
Vấn đề của Mã Tuệ Như nghiêm trọng hơn nhiều so với Vương Nhan.
Tố cáo gian dối gây ra hậu quả nghiêm trọng, có thể bị phạt tù từ ba năm trở lên, dưới mười năm.
Nghe vậy, Mã Tuệ Như từ từ nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Có thể... cho ta một ngày nữa không? Ta muốn sắp xếp một số việc".
"Ha ha, quả nhiên không trốn thoát được, ta nhận rồi".
"Nói thật thì, các ngươi đến khiến ta nhẹ lòng hơn nhiều, được không?"
Trần Ích: "Chỉ có thể cho ngươi thời gian ban ngày, trước khi trời tối phải đi cùng chúng ta".
"Nhưng ngươi cũng phải giúp ta một việc, những người tham gia vào chuyện này năm đó là ai".
Mã Tuệ Như im lặng hồi lâu rồi nói: "Đường Nhất Bình, Tôn Khánh Vệ".
Nói xong, nàng lau nước mắt, quay người trở lại quán ăn sáng, tiếp tục giúp nam tử dọn dẹp đồ đạc.
Không cần Trần Ích nhắc nhở, Trác Vân trực tiếp rút điện thoại.
"Alo? Ta cần hai người".
Từ giờ trở đi, Mã Tuệ Như không thể rời khỏi tầm mắt của cảnh sát.
Đến giờ, nàng sẽ bị bắt đi.
Bốn giờ chiều, công ty Hoa Thông, văn phòng thủ tịch.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Trác Vân vừa đi vừa nói: “Tôn Khánh Vệ, ngươi bị tình nghi có liên quan đến một vụ án hình sự, xin hãy đi cùng chúng ta ngay".
Tôn Khánh Vệ ngồi trong đó sắc mặt biến đổi, đứng dậy định nói gì đó.
Trác Vân trực tiếp cắt ngang: "Không cần gọi luật sư, đây là bắt giữ, không phải triệu tập”.
"Xem cho rõ, đây là lệnh bắt giữ".
"Còng lại"
Tôn Khánh Vệ hoàn toàn không kịp phản ứng, chiếc còng tay lạnh lẽo đã khóa chặt vào cổ tay hắn. ...
Đến tối, Cục thành phố, đại sảnh tiếp nhận vụ án.
Tôn Khánh Vệ và Mã Tuệ Như đều đã bị đưa vào phòng thẩm ván, lúc này đại sảnh tiếp nhận vụ án chật kín người.
"Tôn Khánh Vệ này, không phải cũng là mục tiêu trả thù của người bí ân chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận