Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 595: Sinh Đôi, La Linh 1

Chương 595: Sinh Đôi, La Linh 1Chương 595: Sinh Đôi, La Linh 1
Chương 595: Sinh Đôi, La Linh 1
Tần Hà dẫn người đến.
Vụ án này không ai có thể hoàn toàn đứng ngoài, mọi người đều bị đưa lên xe cảnh sát, chỉ khác là có người bị còng tay, có người tự do.
Nhìn mấy chiếc xe cảnh sát rời khỏi trang viên, biến mắt ở ngã rẽ đường xuống núi, đứng trước cổng lớn Trần Ích rút ra hộp thuốc lá, đưa một điều cho Tần Hà bên cạnh.
Pháp y đang tiến hành kiểm tra sơ bộ thi thể Cung Diệu Quang ở tầng bốn, kỹ thuật viên cũng đang khám nghiệm từng hiện trường, toàn bộ quá trình sẽ tốn không ít thời gian.
Tần Hà nhận lấy điếu thuốc châm lửa, nhìn cảnh tuyết trải dài phía trước, nói: "Nếu Chung Mộc Bình chọn cách cam chịu, vụ án này sẽ thế nào?"
Trần Ích tất nhiên từng nghĩ đến vấn đề này, trả lời: "Vài ngày sau cảnh sát đến, trong thời gian này, chắc chắn Trần Thi Nhiên đã chạy, de lại báo cáo giám định huyết thống hoàn toàn trùng khớp với mẹ nàng."
Tần Hà: "Sau đó?"
Trần Ích: "Sau đó... sở cảnh sát huyện báo cáo, từng tầng tới sở cảnh sát Đế Thành, đội trưởng Tần tiếp nhận, sẽ nhanh chóng làm rõ vụ án và truy nã Trần Thi Nhiên."
Tần Hà cười: "Ngươi rất tin tưởng vào ta đấy, còn Tịch Tang Dương thì sao? Ta nghe nói là có người trên trên tạo áp lực cho cục trưởng Hứa, người có thể gây áp lực cho cục trưởng Hứa, địa vị không tầm thường, ngươi biết ai không?" Trần Ích quay đầu lại "Ngươi muốn nói cho ta biết hay thật sự hỏi ta?"
Tần Hà: "Thật sự hỏi ngươi đáy."
Trần Ích bất lực: "Ta làm sao mà biết được, ta chỉ là một đội trưởng nhỏ ở cục Dương Thành, đâu dám quan tâm đến chuyện của Đế Thành.”
Tần Hà: "Thật không biết?"
Trần Ích: "Thật không biết."
Tần Hà không hỏi thêm nữa, không rõ là tin hay không tin, ánh mắt lướt qua Phương Thư Du, không dừng lại nhiều.
"Nói về vụ án đi, không tìm thấy chìa khóa trên người Khúc Lâm Giang, chắc là hắn đã vứt rồi, ta sẽ cho người tháo bồn cầu ra, xem có tìm thấy không." Hắn nói. Trần Ích hút một hơi thuốc: "Bồn cầu có khớp nối chống nước, có khả năng vẫn chưa bị xả trôi, cũng không quan trọng nữa, dấu vét hiện trường và lời khai của Trần Thi Nhiên đủ để mở miệng hắn rồi."
Tần Hà ừ một tiếng, đùa: "Đến Đé Thành du lịch lại gặp phải một vụ án mạng, ngươi nói xem ngươi có phải là sao chổi không chứ."
Trần Ích: "Lời này không đúng, ta bị Chung Mộc Bình theo dõi từ lâu, đâu phải là ngẫu nhiên đến Núi Ác, thuộc về tất nhiên."
Tần Hà: "Trước khi đến, ngươi đã cảm thấy không ồn rồi phải không?"
Trần Ích gật đầu: "Tát nhiên, bất thường chắc chắn có vấn đề, chỉ là không ngờ lại nghiêm trọng thế này."
Hai người trò chuyện một lúc, Tần Hà hỏi: "Cùng ta trở về cục cảnh sát hay tiếp tục hưởng tuần trăng mật?"
Trần Ích không suy nghĩ: "Đã đến mức này rồi, nói gì cũng phải đi xem, Trần Thi Nhiên nói trên người Cung Diệu Quang có mấy mạng người, vậy bộ xương trong nhà vệ sinh chắc chắn là một trong số đó, chỉ không biết có liên quan gì đến Trần Thi Nhiên không."
Tần Hà: "Có lẽ là người thân trực hệ? Khả năng lớn nhất, nhưng trong hồ sơ không có người như vậy, ta tra rồi, Lê Bình Thôn ở Sóc Thành là một thôn núi hẻo lánh, tương đối nghèo, việc cho con nuôi là chuyện bình thường, nhiều con quá thì nuôi không nổi."
Trần Ích đồng tình: "Ta cũng nghĩ vậy, nếu thế Trần Thi Nhiên chắc là đứa con út, sinh sau."
Tần Hà: "Làm xét nghiệm DNA sẽ rõ, ta đã ra lệnh, đến cục cảnh sát thành phố sẽ lập tức tiến hành giám định quan hệ huyết thống giữa Trần Thi Nhiên và bộ xương trong nhà vệ sinh."
Trần Ích: "Ừ."...
Khi Trần Ích và Phương Thư Du theo chân Tần Hà đến cục cảnh sát Đề Thành, trời đã hoàn toàn tối.
Vừa bước vào sảnh xử án, kết quả giám định huyết thống đã được trao vào tay Tần Hà.
Tần Hà nhận lấy, liếc nhìn một cái, khuôn mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó đưa cho Trần Ích.
"Giống hệt nhau? Sinh đôi?" Trần Ích cũng ngạc nhiên, hắn nghĩ là chị em gì đó, không ngờ lại là sinh đôi cùng trứng.
Như vậy, Trần Thi Nhiên hoàn toàn không cần phẫu thuật thầm mỹ, ngoài dấu vân tay khác nhau, còn lại đều có thể thay thế hoàn hảo.
Tần Hà mở miệng: "Đây là bị bắt cóc hay cho đi? Khả năng mang thai sinh đôi rất nhỏ, nếu cho đi, cha mẹ thật sự rất nỡ."
Trần Ích: "Thảm vấn sẽ biết, tranh thủ lúc nóng mà làm."
Tần Hà: "Ngươi hay ta?"
Trần Ích vội vàng từ chối: "Đừng, đến đây ta không thể can thiệp nữa, chỉ cần quan sát là được."
Việc làm thay người khác, tốt nhất là ít làm.
Tần Hà: "Được thôi."
Phòng quan sát, Trần Ích và Phương Thư Du bước vào, thông qua gương một chiều, có thể thấy Trần Thi Nhiên đang đeo còng tay ngồi trên ghé, đầu hơi cúi xuống nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ gì.
Bên kia, Tần Hà đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bắt đầu chuẩn bị thâm vắn.
Mỗi nghi phạm có tính cách khác nhau, cần dùng phương pháp thẩm vấn khác nhau, đối với Trần Thi Nhiên, không thể để nàng cảm thấy áp lực quá mạnh, cũng không thể ép buộc nàng thừa nhận giết người là hành vi tội ác sai trái, chỉ cần trò chuyện như bạn bè là được.
Tần Hà lúc trẻ từng làm công tác thâm vấn sơ bộ, đó đã là chuyện của hai mươi năm trước, nhưng không lâu sau đó đội thẩm vấn sơ bộ bị giải thể, sáp nhập vào bộ phận điều tra hình sự.
Thẩm van, hắn rất có kinh nghiệm.
"Trần Thi Nhiên phải không, chào cô." Tần Hà tự giới thiệu,"Ta là Tần Hà, đội trưởng đội điều tra hình sự cục cảnh sát Đế Thành. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận