Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 555: Truyền Thuyết Ach Sơn, Yêu Quái Xuất Hiệr

Chương 555: Truyền Thuyết Ach Sơn, Yêu Quái Xuất HiệrChương 555: Truyền Thuyết Ach Sơn, Yêu Quái Xuất Hiệr
Chương 555: Truyền Thuyết Ách Sơn, Yêu Quái Xuất Hiện 4
Một đêm trôi qua, thời gian đến sáng ngày hôm sau.
Trần Ích và Phương Thư Du dậy rất muộn, gần mười giờ mới rửa mặt xong xuôi, chuẩn bị ăn sáng.
Bữa sáng tự chọn của khách sạn đã kết thúc, nhưng dịch vụ của khách sạn cao cấp máy nghìn tệ một đêm đương nhiên là rất tốt, khách hàng chỉ cần một câu nói là lập tức có người làm riêng hai phần đưa đến tận phòng.
Ăn cơm xong, Trần Ích nhận được điện thoại của Khương Phàm Lỗi.
"Nói đi."
Hút một điếu thuốc sau bữa ăn, Trần Ích đi ra ban công, nghe điện thoại.
Khương Phàm Lỗi: "Trần Ích, lát nữa ta đến đón ngươi, ở khách sạn nào thế?"
Trần Ích: "Lái xe đến sao?"
Khương Phàm Lỗi: "Đúng vậy, Ách Sơn rất hẻo lánh, độ cao cũng không thấp, may là chủ nhân của trang viên đã cho người khai phá đường núi có thể lái xe lên, chúng ta lái xe thẳng lên đó."
Trần Ích: "Nếu là ta, ta sẽ cho xây dựng mấy tuyến cáp treo, đã bao trọn núi xây dựng trang viên, khai phá đường xá rồi, còn thiếu chút tiền đó sao?"
Khương Phàm Lỗi: "Ngươi nói vậy, lỡ như người ta xây dựng cáp treo, ngươi lại quay sang thắc mắc tại sao không khai phá đường núi? Người ta đương nhiên là có suy nghĩ riêng, lo chuyện bao đồng làm gì."
Trần Ích cười: "Nói cũng đúng, có lý, mà này, cái tên Ách Sơn là ai đặt thế, giống như tai ách, nghe không may mắn chút nào."
Khương Phàm Lỗi: "Đừng có nói năng linh tinh, ta thấy cái tên rất hay, độc đáo, nghe một lần là nhớ... Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi ở đâu?"
Trần Ích: "Gửi địa chỉ vào điện thoại cho ngươi."
Khương Phàm Lỗi: "Được, lát nữa gặp."
Trần Ích: "Lát nữa gặp."
Điện thoại cúp máy, Trần Ích rít một hơi thuốc, từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng phồn hoa của thành phố, những tòa nhà cao tầng san sát, xe cộ tấp nập. Ach Sơn kỳ dị, trang viên độc đáo, cùng với Chung Mộc Bình hành sự đáng ngờ, kinh nghiệm hai đời làm cảnh sát hình sự mách bảo hắn: Chuyến đi này e rằng không được yên bình.
Mười một giờ rưỡi, Khương Phàm Lỗi lại gọi điện thoại nói mình đã đến, Trần Ích và Phương Thư Du thay quần áo ra ngoài.
Trước cửa khách sạn, một chiếc xe việt dã màu xám đầy mạnh mẽ đã đợi sẵn, cửa se ghế lái mở hé, trên ghế phụ là Khương Phàm Lỗi.
"Trần Ích! Ở đây! Ở đây!" Khương Phàm Lỗi thò đầu ra vẫy tay ra hiệu.
Chung Mộc Bình vội vàng mở cửa xuống xe, tiến đến trước mặt Trần Ích chìa tay ra, rất khách sáo nói: "Trần đội trưởng, chào ngươi, ta là Chung Mộc Bình, bạn làm ăn của Phàm Lỗi, quan hệ cá nhân cũng rất tốt."
Bạn của bạn cũng coi như là bạn, Chung Mộc Bình rõ ràng biết cách làm thân với Trần Ích, lợi dụng Khương Phàm Lỗi là cách trực tiếp nhất.
Chuyện con trai độc nhất của Trần thị tập đoàn, hắn đã biết, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Phú nhị đại tầm cỡ này lại chọn làm cảnh sát hình sự, thật hiếm tháy.
Lễ phép đáp lại, Trần Ích mỉm cười bắt tay Chung Mộc Bình, đồng thời quan sát kỹ lưỡng.
Người ta có thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Chung Mộc Bình cho hắn cảm giác đa diện, vừa có sự sắc sảo của người làm ăn, vừa có sự de dặt, kín đáo của người trẻ tuổi, lại còn có thể nhìn thấy tham vọng tiến thân trong ánh mắt.
Trần Ích vốn đã cảnh giác với hắn, lúc này càng thêm đậm, nhưng be ngoài vẫn không lộ ra điều gì.
Giải mã cần có quá trình mới thấy được kết quả, mục đích Chung Mộc Bình mời mình rốt cuộc là gì, hắn là người như thế nào, cuối cùng muốn đạt được điều gì, những câu hỏi này đến nơi rồi hẳn sẽ có đáp án.
Đáp án có thể rất đơn giản, cũng có thể rất phức tạp, có thể nằm trong dự liệu, cũng có thể nằm ngoài dự liệu.
"Ngươi tốt, Chung tiên sinh." Trần Ích mỉm cười lên tiếng.
Buông tay, Chung Mộc Bình chuyển tầm mắt sang Phương Thư Du bên cạnh, không vội vàng đưa tay ra, khen ngợi: "Vị này hẳn là vợ của Trần đội trưởng, giờ thì ta biết câu cá lặn chim lặn, trăng then hoa nhường nói về ai rồi."
Phương Thư Du trong lòng không chút dao động, nụ cười rạng rỡ: "Chung tiên sinh quá khen rồi."
Chung Mộc Bình: "Thật lòng đấy, không phải ninh đâu, chúng ta vừa ởi vừa nói chuyện, đường đi cũng phải mắt năm sáu tiếng."
Trần Ích: "Được."
Mấy người lên xe, rời khỏi khách sạn, hướng phía bắc Đế Thành mà đi.
Lên đường cao tốc, tốc độ xe ổn định, Trần Ích là người đầu tiên lên tiếng hỏi:
"Chung tiên sinh, lần này ở trang viên Ách Sơn có bao nhiêu người vậy?"
Chung Mộc Bình cười đáp: "Tính cả chúng ta, chắc khoảng bảy tám người, trong đó có vợ ta, nàng đang ở đó đợi."
Trần Ích: "Chỉ là tụ họp bình thường thôi sao?”
Chung Mộc Bình: "Coi như vậy đi."
Trần Ích: "Ai tổ chức vậy?"
Chung Mộc Bình: "Là vợ ta, nhưng mà cũng có người chủ động muốn đến, đều đã hẹn trước từ rất lâu rồi, chủ nhân trang viên không muốn bị người ngoài quấy rầy, cho nên không phải ai cũng có cơ hội đến."
Hắn nói chuyện rất có chừng mực, thay vì "có tư cách” lại dùng "có cơ hội", không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trần Ích còn muốn hỏi tiếp, Chung Mộc Bình lại bổ thêm một câu: "À đúng rồi, Trần đội trưởng, lát nữa đến nơi gặp mặt, nhất định đừng nói với vợ ta ngươi là cảnh sát, nang. . Ai, không thích cảnh sát."
"Hả?" Nghe đến đây, Khương Phàm Lỗi ngồi ghế phụ quay đầu lại, bất mãn nói: "Chung ca, chuyện này sao trước đây không nói với ta? Cái gì gọi là không thích cảnh sát, cảnh sát thì làm sao?”
Hắn cảm thấy Trần Ích bị xúc phạm.
Trần Ích cũng muốn biết, ngồi ở hàng ghế sau nhìn Chung Mộc Bình đang lái xe.
Chung Mộc Bình cười khổ: "Thật ngại quá, trước đây vợ ta từng xảy ra chút chuyện không vui với cảnh sát, cụ thể như nào nàng không nói với ta, tóm lại là không có thiện cảm lắm với cảnh sát, Trần đội trưởng, xin lỗi ngươi."
Trần Ích lên tiếng: "Không sao, có thể hiểu được, ta sẽ nói nhà ta làm kinh doanh.”
Chung Mộc Bình cảm kích nói: "Vậy là tốt nhất, cảm ơn ngươi rất nhiều."
Trần Ích: "Chung tiên sinh khách sáo rồi, đều là bạn bè, nên thông cảm cho nhau, không biết vợ của Chung tiên sinh tên gì? Có tiện nói cho biết không?"
Chung Mộc Bình cười nói: "Chuyện này có gì mà không tiện, trùng hợp là, nàng cùng họ với Trần đội trưởng, tên Trần Thi Nhiên."
"Trần Thi Nhiên? Tên hay đấy." Trần Ích giả vờ xem điện thoại, gửi ba chữ "Trần Thi Nhiên" cho Hà Thời Tân,"Thi - ý chí, Nhiên - đốt, xem ra vợ của Chung tiên sinh là một nữ cường nhân, quyết đoán."
Chung Mộc Bình kinh ngạc: "Trần đội trưởng còn biết xem tướng qua chữ nữa sao? Ngươi nói không sai, tính cách Thi Nhiên đúng là có phần cường thế, hơn nữa công ty cũng là do nàng sáng lập, ta là sau này mới từ chức về cùng nàng làm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận