Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 377: Giống, Rất Giống 2

Chương 377: Giống, Rất Giống 2Chương 377: Giống, Rất Giống 2
Chuong 377: Giong, Rat Giong 2
Thanh niên: "Rát tốt."
Trần Ích: "Hắn có phải rất giàu có không?”
Thanh niên: "Đúng vậy, giàu hơn tất cả chúng ta, năm nhất mới quen biết Khương Dục, hắn đã dẫn chúng ta đi ăn một bữa ở khách sạn rất đắt tiền, ta ấn tượng rất sâu sắc."
Trần Ích: "Hắn đã lui tới với rất nhiều bạn gái?"
Thanh niên: "Đúng vậy, lui tới rất nhiều, phải có năm sáu người rồi a? Ta cũng không nhớ rõ, Ngô Thiến Thiến là người cuối cùng, ta đoán qua một thời gian hắn lại phải đồi."
Hắn nói thật, mang theo một chút oán giận. Không phải là tình bạn giả tạo, sinh viên đại học chưa từng trải đời vẫn còn kính sợ cảnh sát, không dám nói dối, hơn nữa hắn cũng không biết nói những lời nào sẽ bat lợi cho Khương Dục, có gì nói nấy.
Trần Ích: "Mỗi lần chia tay là vì lý do gì?"
Thanh niên: "Chính là chán rồi, chơi chán rồi, muốn tìm cảm giác mới thôi."
Trần Ích: "eu đã mở phòng?"
Thanh niên: "Đúng vậy.”
Trần Ích vừa định hỏi tiếp, thanh niên lập tức sửa lời: "À không phải, bạn gái trước của hắn chưa mở phòng, mới lui tới một tuần đã chia tay, để theo đuổi Ngô Thiến Thiến."
Trần Ích: "Bạn gái trước? Là người trước Ngô Thiến Thiến sao?" Thanh niên: "Đúng."
Trần Ích: "Hắn là sau khi theo đuổi được bạn gái trước, mới quen biết Ngô Thiến Thiến, cho nên mới chia tay để theo đuổi Ngô Thiến Thiến?"
Thanh niên: "Ừ, hắn chính là nói với chúng ta như vậy, thích Ngô Thiến Thiến hơn, bắt quá. . ."
Trần Ích: "Bát quá cái gì?"
Thanh niên gãi đầu, cười nói: "Cũng không có gì, chính là bạn gái trước của Khương Dục ấy, chúng ta cảm thấy xinh đẹp hơn Ngô Thiến Thiến rất nhiều, hoa khôi khoa, không biết vì sao hắn lại thích Ngô Thiến Thiến, có lẽ là bởi vì đơn thuần a”"
Trần Ích: "Chính hắn không nói lý do sao?”
Thanh niên: "Hình như... không có." Trần Ích: "Nghĩ lại xem."
Thanh niên nhíu mày cố gắng nhớ lại, một lúc sau mới nói: "Đã từng nói một câu, có lần chúng ta uống rượu, hắn nói Ngô Thiến Thiến giếng mẹ hắn, ha ha, lúc đó làm chúng ta cười ầm lên, còn chế giễu hắn nữa."
Sắc mặt Trần Ích hơi đổi.
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, đây là một manh mối rất quan trọng.
Ngô Thiến Thiến lớn lên/dáng dap giống Khương Tuyết Di?
Khương Dục này có tình kết luyến mẫu sao?
Gia đình đơn thân, quả thật rất dễ xuất hiện tình trạng mang tình cảm với mẹ và cha. Rất nhiều đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, sẽ coi cha hoặc mẹ là chỗ dựa duy nhất, quá phụ thuộc. Trường hợp mang tình cảm với mẹ nhẹ thì có thể coi là ỷ lại.
Trường hợp nghiêm trọng hơn, thậm chí lên đến tình trạng tâm lý bệnh hoạn.
Trong những câu chuyện thần thoại ở nước ngoài, thậm chí còn có những tình tiết tương tự, vì muốn chiếm hữu mẹ mãi mãi, không ngại giết cha.
Vậy Khương Dục, có phải là trường hợp nghiêm trọng hay không?
Câu nói đó không thể là sự bốc đồng và đùa giỡn với bạn cùng phòng. Một khi đã nói ra, chắc chắn phải có một số sự thật.
"Cảnh sát thúc thúc, sao... sao thế?" Thanh niên có vẻ hơi căng thẳng, lo lắng mình nói sai.
Trần Ích lấy lại tinh thần, nở nụ cười: "Không sao không sao, ta chợt nghĩ đến chuyện khác nên bị phân tâm, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À phải rồi, nàng giống mẹ, Ngô Thiến Thiến, ngươi quen không?"
Thanh niên: "Cũng... cũng được, chúng ta đã ăn chung vài bữa ở nhà ăn trường."
Trần Ích: "Ngươi thấy Ngô Thiến Thiến là một cô gái như thế nào, về tính cách?”
Thanh niên suy nghĩ một lát, rồi nói: "Đơn giản, bảo thủ, ngoan ngoãn, đúng, một nữ tử rất tốt."
Trần Ích: "Ngươi nghĩ về chuyện Khương Dục và Ngô Thiến Thiến đi khách sạn như thế nào?"
Thanh niên: "Ghê gớm a, Khương Dục nói chuyện rất khéo, chỉ cần lừa là được."
Không biết từ lúc nào, họ đã đến ký túc xá nam sinh. Thanh niên dừng bước chân.
Trần Ích ngước nhìn lên tòa ký túc xá, nói: "Vậy được rồi, hôm nay cảm ơn, ngươi đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."
Thanh niên võ cùng ngạc nhiên: "Không có gì, đó là chuyện đương nhiên."
Trần Ích vỗ vỗ vai hắn: "Về đi."
"Được."
Thanh niên rời ởi.
Ở cổng trường, Trần Ích và Hà Thời Tân gặp nhau, họ trao đổi kết quả điều tra.
Hà Thời Tân chủ yếu là hiểu rõ về tính cách của Ngô Thiến Thiến, cũng như mối quan hệ yêu đương giữa nàng và Khương Dục, bao gồm cả việc họ có từng cãi nhau hay xảy ra mâu thuẫn. Đều là những manh mối đã được lặp lại, không có thông tin mới.
"Giống mẹ hả? ? Không biết có phải tình cảm với mẹ không?” Hà Thời Tân hơi bất ngờ.
Trần Ích: "Ai mà biết được, Khương Dục chắc chắn không thể nói với chúng ta, ngay cả nếu nói ra cũng không chứng tỏ được gì."
Lúc này, điện thoại Trần Ích vang lên.
"Alô?"
"À, ta hiểu rồi, ta sẽ về ngay."
Cúp máy.
Hà Thời Tân hỏi: "Sao thế?"
Trần Ích: "Khương Tuyết Di đến Dương Thành rồi."
Nghe vậy, Hà Thời Tân không thấy lạ: "Cảnh sát đã gọi điện, nàng là mẹ, lo lắng cũng rất bình thường." Trần Ích: "Đi thôi, xem sao."...
Về đến Cục cảnh sát Dương Thành, họ gặp Khương Tuyết Di đang ngồi ở phòng tiếp khách.
"Trần đội trưởng phải không?"
Khương Tuyết Di đứng dậy, mỉm cười. Nàng mặc một chiếc váy bó sát màu tím, đi giày cao gót đen, khí chất rất có sức hút.
Nàng đã hơn 40 tuổi, nhưng trên khuôn mặt không thể thấy nhiều dấu vết của thời gian, có lẽ là nhờ trang điểm.
Phong vận vẫn còn, chính là loại phụ nữ như vậy.
Mà giữ được độc thân trong suốt nhiều năm như thế cũng không phải dễ dàng.
Nhưng mà. . .
Chưa kết hôn không có nghĩa là độc thân, nhu cầu sinh lý và tinh thần của nam nữ đều như nhau, và phụ nữ có thể còn mạnh mẽ hơn.
"Là ta, chào Khương nữ sĩ." Trần Ích nói.
Khương Tuyết Di lịch sự đưa tay ra: "Chào ngươi, thật ngại quá, ta thực sự lo lắng nên đã liều lĩnh đến đây."
"Không sao, có thể hiểu được." Trần Ích bắt tay với bà, mọi người ngồi xuống.
Khương Tuyết Di: "Trần đội trưởng, con trai ta không có vấn đề gì chứ?"
Trần Ích không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Khương Tuyết Di, dường như muốn ghi nhớ từng chỉ tiết trên khuôn mặt nàng, tiếc là nàng đã trang điểm nên khó mà so sánh được. Khương Tuyết Di cũng không ngại ngùng, nhìn thẳng vào Trần Ích.
Ánh mắt của đàn ông, cả đời nàng chưa bao giờ thiếu, đã quen rồi.
"Khương nữ sĩ, ta có thể xem ảnh thời trẻ của ngươi không?" Trần Ích đột nhiên lên tiếng.
Khương Tuyết Di ngạc nhiên: "À? Tại sao vậy?"
Trần Ích nói: "Chỉ là tò mò, ngươi hồi trẻ và bây giờ, ai đẹp hơn."
Khương Tuyết Di lắc đầu cười: "Cảm ơn, Trần đội trưởng quá khen, ngươi muốn xem cũng được... Ta phải tìm xem, trong album ảnh điện thoại không có, có thể còn lưu trong QQ space, đợi chút nhé."
Nàng thực sự lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm, có lẽ vì đối phương đang điều tra Khương Dục, cần có phương tiện giao tiếp. Bát ke Khương Dục có vấn đề hay không, việc làm tốt quan hệ với phó đội trưởng đội hình sự luôn là điều không sai.
Một lúc lâu sau, Khương Tuyết Di ngồi lại gần Trần Ích, đưa điện thoại cho anh: "Trần đội trưởng, ngươi xem, đây là ta, lúc đó không trang điểm nhiều, ngươi đừng cười nhé."
Trần Ích phớt lờ mùi hương trên người Khương Tuyết Di, nhận lấy điện thoại.
Trong điện thoại, là ảnh một cô gái, đứng dưới gốc cây đa cười rất vui vẻ.
Trần Ích trượt màn hình phóng to, sau khi nhìn rõ khuôn mặt Khương Tuyết Di, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Giống.
Rất giống. Giống hệt.
Khương Dục, Thạch Quảng Kiến, hai người này, e là có vấn đề.
Hoặc. .. đều có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận