Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 375: Gặp Mặt Thạch Quảng Kiến 2

Chương 375: Gặp Mặt Thạch Quảng Kiến 2Chương 375: Gặp Mặt Thạch Quảng Kiến 2
Chuong 375: Gap Mat Thach Quang Kien 2
Biết hôm nay có khách, trên bàn trà đã pha sẵn nước trà.
Là do Thạch Quảng Kiến tự tay pha, bởi vì trong trang viên không nhìn thấy người giúp việc.
"Mời uống trà." Thạch Quảng Kiến khách sáo nói.
"Cảm ơn." Trần Ích nói một câu cảm ơn, hỏi: "Thạch tiên sinh nơi này có chút thanh vắng, không thuê người sao?"
Trang viên rất lớn, sân vườn bên ngoài cần phải chăm sóc, vệ sinh trong nhà cũng cần phải dọn dẹp, theo lý thuyết nên thuê vài người mới đúng, cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Thạch Quảng Kiến cười nói: "Ta thích yên tính, nên không tìm, sẽ có người giúp việc theo giờ đến định kỳ."
Trần Ích gật đầu: "Ò, thì ra là như vậy."
Hắn uống một ngụm nước, đặt tách trà lên bàn trà.
Thạch Quảng Kiến nhìn Trần Ích, nói: "Trần đội trưởng... là công tử của tập đoàn Trần thị đúng không?"
Trần Ích: "Đúng vậy, Thạch tiên sinh quen biết cha ta?"
Thạch Quảng Kiến: "Cái này thì không quen biết, nghe nói qua, chúng ta và tập đoàn Trần thị không có qua lại về mặt nghiệp vụ."
"Trần đội trưởng trẻ tuổi tài cao, không ai nghĩ tới Trần đội trưởng xuất thân trong gia đình như vậy, cuối cùng lại trở thành một cảnh sát hình sự.” Trần Ích cười nói: "Phát triển cá nhân, phát triển cá nhân."
Nói chuyện phiếm vài câu, Thạch Quảng Kiến chủ động đi vào vấn đề chính: "Trần đội trưởng, lần này tới đây không biết có chuyện gì cần giúp đỡ không?"
Trần Ích mở miệng: "Chủ yếu muốn tìm hiểu một chút, về chuyện của Khương Dục."
"Khương Dục?" Thạch Quảng Kiến kinh ngạc,'Khương Dục là con trai bạn ta, hắn xảy ra chuyện gì sao?"
Trần Ích: "Gần đây trong tay có một vụ án liên quan đến hắn, cho nên cần điều tra theo quy định."
Thạch Quảng Kiến 6 lên một tiếng: "Thật đáng tiếc, vụ án khiến Trần đội trưởng phụ trách, hẳn không nhỏ."
"Không vấn đề gì, Trần đội trưởng muốn biết gì cứ hỏi, ta sẽ trả lời thật lòng.”
Trần Ích: "Cảm ơn Thạch tiên sinh hợp tác, Ngô Thiến Thiến ngươi có quen không?”
Thạch Quảng Kiến: "Quen, chẳng phải là bạn gái của Khương Dục sao?"
Trần Ích: "Gặp rồi?"
Thạch Quảng Kiến gật đầu: "Gặp rồi."
Trần Ích: "Nàng có đến chỗ ngươi không?”
Thạch Quảng Kiến: "Cái này thì không có, trước đây ta dẫn Khương Dục đi ăn cơm bên ngoài, trên bàn ăn có gặp qua, là một cô gái rất tốt."
Trần Ích: "Ngươi và Khương Tuyết Di là quan hệ gì?”
Thạch Quảng Kiến: "Bạn bè."
Trần Ích: "Chỉ là bạn bè thôi sao?" Nói đến đây, Thạch Quảng Kiến hơi im lặng một lát, nói: "Đối với nàng mà nói hẳn chỉ là bạn bè, đối với ta thì không phải, hồi trẻ ta từng theo đuổi nàng."
"Ô2" Trần Ích dường như có hứng thú, "Hồi trẻ từng theo đuổi? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân ngươi vẫn chưa kết hôn?"
Thạch Quảng Kiến nhìn Trần Ích một cách sâu sắc, mỉm cười: "Trần đội trưởng hình như đã điều tra ta?"
Trần Ích: "Thạch tiên sinh đừng hiểu làm, chúng ta chỉ là khi điều tra Khương Dục thì tra được đến ngươi, tiện thể lấy ra hồ sơ cá nhân của ngươi mà thôi, không tính là điều tra."
Thạch Quảng Kiến không để ý: "Không sao, tra cũng không sao, ta chỉ thuận miệng nói thôi." "Trần đội trưởng vừa nãy đề cập đến nguyên nhân ta không kết hôn, đây có tính là vấn đề của ngươi không?”
Trần Ích: "Tính đi, nếu không tiện trả lời, ngươi có thể không nói."
Thạch Quảng Kiến ngả người ra sau dựa vào ghế sofa, ánh mắt lộ ra vẻ hồi tưởng, nói: "Hồi trẻ, ta không có hứng thú gì với việc yêu đương, chỉ một lòng nghĩ tới sự nghiệp, bát tri bất giác đã đến hơn ba mươi tuổi. "
"Cũng chính vào thời điểm đó, ta gặp được Khương Tuyết Di đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, nàng lập tức thu hút ta."
"Nói ra cũng buồn cười, ta còn tưởng cả đời này sẽ không gặp được người khiến ta động lòng, sẽ tùy tiện tìm một người phụ nữ nào đó mà kết hôn, nhưng Khương Tuyết Di đã thay đổi ta."
"Đáng tiếc, trong lòng nàng đã có người, hơn nữa tình cảm rất sâu đậm, ta không thể có cơ hội, chỉ có thể ở vị trí không xa không gần, yên lặng ngắm nhìn nàng."
"Sau đó người đàn ông đó vô duyên vô cớ rời đi, Khương Tuyết Di gần như suy sụp, ta tưởng cơ hội đã đến, nhưng vẫn không thể bước vào nội tâm của Khương Tuyết Di."
"Thất vọng, ta lựa chọn xuất ngoại, không muốn ở lại vùng đất này, đây là một trong những lý do ta không kết hôn.”
"Khương Tuyết Di có thể coi là môi dẫn hỏa, chủ yếu là tính cách ta không phù hợp với việc kết hôn, cuộc đời ta không cần phụ nữ."
"Chủ nghĩa độc thân, chính là nói kiểu người như ta." Trần Ích nghe chăm chú, lúc này mở miệng: "Vậy tại sao ngươi lại về nước?"
Thạch Quảng Kiến: "Nước ngoài vẫn không thích ứng, dù sao cũng đã sống ở đây mấy chục năm, thói quen và nhận thức văn hóa hình thành lâu dài đã khắc sâu vào trong xương tủy, đây là gốc rễ của ta, ta nhất định phải trở về."
Trần Ích: "Mạo muội hỏi một câu, ngươi ở nước ngoài làm gì?"
Thạch Quảng Kiến: "Công việc về giáo dục.”
Trần Ích: "Trường nào?"
Thạch Quảng Kiến nhìn hắn, nói: "Trần đội trưởng, hỏi hơi sâu rồi a, ngươi đang nghi ngờ ta điều gì sao?"
Trần Ích cười nhẹ: "Nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm thôi." Thạch Quảng Kiến hơi im lặng, nói: "Đại học Denton.”
Bốn chữ này khiến ánh mắt Trần Ích hơi đông lại.
Hà Thời Tân bọn họ cũng có phản ứng, ánh mắt nhìn Thạch Quảng Kiến hiện lên một tia sắc bén.
Nếu đây không phải là trùng hợp, vậy thì nghi ngờ đối với Thạch Quảng Kiến bắt đầu tăng lên.
Trần Ích mỉm cười: "Thì ra là Đại học Denton, nghe nói học phí ở đó rất đắt, chỉ có phú nhị đại mới có thể học được.”
Thạch Quảng Kiến gật đầu: "Đúng vậy, rất đắt, một năm ít nhất hai mươi vạn khởi điểm, hơn nữa còn không có miễn giảm, trừ khi là học sinh cực kỳ xuất sắc, mới có khả năng được hưởng tuyển sinh đặc cách."
Trần Ích suy nghĩ một chút, nói: "Thạch tiên sinh ở Denton, quan hệ thế nào?"
Thạch Quảng Kiến: "Cũng được, dù sao cũng đã từng làm việc ở đó."
Trần Ích: "Vậy ngươi có thể giúp ta một việc không? Hơi mạo muội rồi."
Thạch Quảng Kiến: "Trần đội trưởng nói đi."
Trần Ích: "Ta có một người bạn được Denton nhận, ta rất tò mò, muốn biết hắn được nhận như thế nào, ngươi có thể gọi điện thoại hỏi một chút không?”
Thạch Quảng Kiến kỳ lạ: "Sao không trực tiếp hỏi bạn ngươi?"
Trần Ích: "Không quen lắm, chỉ tò mò thôi, muốn nói cũng là ta tra để thỏa mãn sự tò mò, theo lý thuyết hắn rất khó làm được điều này."
Thạch Quảng Kiến do dự: "Cái này... e là không tiện lắm, vì một chút tò mò ta cần phải sử dụng không ít ân tình, Trần đội trưởng quả thực có hơi mạo muội."
Nói chuyện, hắn và Trần Ích nhìn nhau, đều là người thông minh, cũng không cần nói quá rõ ràng.
Hắn hẳn phải hiểu rõ, Trần Ích tại sao lại đột nhiên đưa ra một yêu cầu mạo muội như vậy, hơn nữa lý do còn kỳ quái như vậy.
Rốt cuộc là loại suy nghĩ nào, chỉ có chính hắn biết.
Liệu Trần Ích có nghi ngờ hắn liên quan đến vụ án hay bản thân hắn thực sự có liên quan?
Trần Ích: "Xin lỗi vì đã đột ngột đến đây."
Hắn chỉ đang thử dò xét, hắn có thể tự mình điều tra vụ việc này. Trần gia có quan hệ, bản thân hắn cũng có, việc tìm một người quen thuộc với Đại học Denton không quá khó khăn.
Sử dụng mối quan hệ cá nhân để giải quyết công việc, hắn có lợi thế bẩm sinh.
"Xin hỏi, vào sáng ngày mùng a tháng này, Khương Dục có đến đây không?" Hắn chuyển sang chủ đề khác.
Thạch Quảng Kiến suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có đến."
Trần Ích: "Làm gì?"
Thạch Quảng Kiến: "Chỉ đến ăn tối và trò chuyện với ta mà thôi. Bản thân ta ở trong trang viên cũng rất cô đơn, nên bảo hắn thỉnh thoảng đến chơi."
Trần Ích: "Một mình?"
Thạch Quảng Kiến: "Đúng vậy, một mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận