Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 710: Khan Cục, Không Có Điểm Trùng Hợp 1

Chương 710: Khan Cục, Không Có Điểm Trùng Hợp 1Chương 710: Khan Cục, Không Có Điểm Trùng Hợp 1
Chương 710: Khốn Cục, Không Có Điểm Trùng Hợp 1
Nắm trong tay danh sách đầy đủ nhân viên của phòng vẽ, Trần Ích bắt đầu tìm người hỏi thăm về triển lãm từ thiện. Thời gian diễn ra triển lãm cách đây nửa tháng.
Đó là lần xuất hiện đáng chú ý cuối cùng của Thái Văn Văn trong thời gian gần đây. Nếu như mẫu giấy ghi chú nàng để lại đầy đủ và không thiếu sót, vậy thì phần thời gian còn lại Thái Văn Văn luôn ở trong phòng vẽ của Khâu Văn Xu.
Nếu phòng vẽ không có vấn đề gì, khả năng tìm được manh mối từ triển lãm từ thiện khá cao.
Triển lãm từ thiện là một hoạt động xã hội tương đối ít người biết đến. Nếu để đồng nghiệp trong đội đi điều tra sẽ khá rắc rối. Trần Ích thử hỏi một câu trong nhóm, không ngờ rất nhanh đã nhận được phản hồi.
[Trần cục trưởng, chẳng lẽ lại là điều tra án? Nhóm chúng ta sắp trở thành nhóm làm việc của ngươi rồi. Triển lãm từ thiện ngươi nói ta biết, lúc quyên góp ta đã quyên 3 vạn, còn tán tỉnh một nhân viên ở đó, nàng phụ trách chụp ảnh cho sự kiện. ]
Gõ xong dòng chữ đó, Nguyễn Đào còn không quên gửi một bức ảnh, là một cô gái đeo kính rất thanh tú, đáng yêu và nhỏ nhắn.
Nhóm chat bắt đầu bàn luận.
Nhóm những cậu ấm, cậu chủ trẻ tuổi, chủ đề luôn xoay quanh con gái.
Trần Ích: "Ngươi vi phạm quyền riêng tư và quyền hình ảnh của người khác rồi, quá đáng đấy."
Hắn biết rõ tính cách của một số người bạn trong nhóm, chơi bời thì được, nhưng vô tư bàn tán như vậy thì hơi thiếu tôn trọng.
Nguyễn Đào vội vàng thu hồi tin nhắn. Từ khi Trần Ích làm cảnh sát hình sự, mọi hành vi thiếu đạo đức của mọi người đều được kiềm chế rất nhiều.
Trần Ích: "Liên lạc với nàng và tên của nàng, gửi riêng cho ta, cảm ơn."
Nhìn thấy số điện thoại hiện ra trong WeChat, Trần Ích lập tức gọi điện. Sau khi kết nối, hắn báo danh là cảnh sát hình sự của cục cảnh sát, bày tỏ muốn gặp mặt cô gái một lần, tốt nhất là có thể vào thăm quan triển lãm từ thiện.
Cô gái tên Ninh Phương, giọng nói hơi ỏn ẻn, cá nhân Trần Ích không thích kiểu con gái ỏn ẻn, suýt chút nữa đã nỗi da gà. Nghe giọng, hẳn là người ở vùng miền nam.
"Trần cảnh sát, em không có chìa khóa đâu, chìa khóa ở chỗ trưởng phòng."
Trần Ích nói: "Ngươi đưa thông tin liên lạc của trưởng phòng cho ta, ta sẽ cử người đi lấy."
Ninh Phương: "Được."
Sau đó, Tần Phi phụ trách đi lấy chìa khóa, Trần Ích lái xe đi trước đến địa điểm triển lãm, ở cửa gặp Ninh Phương đã đợi sẵn. Nàng ở khá gần, cúp điện thoại là chạy ngay đến.
"Xin chào, ta là Trần Ích." Trần Ích nở nụ cười, chào hỏi cô gái.
Theo lời Nguyễn Đào, hiện tại hắn vẫn giữ liên lạc với Ninh Phương, bạn của bạn cũng coi như là bạn. Ninh Phương tò mò nhìn Trần Ích: "Nguyễn Đào còn có bạn bè làm cảnh sát hình sự ở cục cảnh sát nữa à?”"
Trần Ích: "Biết nhau lâu rồi."
Ninh Phương: "oO ò.... Triển lãm từ thiện có vấn đề gì a? Nó đã kết thúc nửa tháng rồi."
Trần Ích: "Có một vụ án liên quan đến triển lãm từ thiện, đến đây tìm hiểu một chút, thực sự rất ngại ngùng, đến đúng giờ ăn trưa rồi, lát nữa ta mời ngươi ăn cơm.”
Ninh Phương từ chối: "Thôi, để Nguyễn Đào mời ta ăn cơm đi."
Ánh mắt nàng lộ ra một tia cảnh giác, điều này khiến Trần Ích nhéch mép, trong lòng nghĩ: "Cô nàng này chắc nghĩ ta có ý gì với nàng rồi."
Hơi tự tin thái quá. Tần Phi rất nhanh đã đến, ba người bước vào triển lãm.
Khi đèn bật sáng, phòng triển lãm nghệ thuật rộng rãi hiện ra trước mắt, dòng chữ treo trên cao chưa được tháo dỡ, ghi rõ chủ đề của triển lãm lần này.
Trên tường xung quanh treo đầy những bức tranh đủ loại, hoặc tinh té, hoặc thô ráp, hoặc đậm nét, hoặc thanh tao, ánh đèn dịu nhẹ chiếu vào bức tranh, tăng thêm vẻ đẹp cho từng tác phẩm.
Trần Ích xem một lúc rồi vào vấn đề chính: "Hiện trường quay phim ở đây chắc phải rất nhiều nhỉ2"
Đây là lý do chính khiến hắn gặp Ninh Phương, so với camera giám sát, quay phim hiện trường có thể nhìn thấy nhiều chỉ tiết hơn.
Ninh Phương gật đầu: "Có, ngươi muốn xem à?"
Trần Ích: "Có tiện không?"
Ninh Phương: "Tiện, tiện lắm, đều trong điện thoại của ta, ta đã sao lưu hết rồi."
Nói xong, nàng lấy điện thoại ra, Trần Ích vừa định nhận, thì nàng đề nghị thêm WeChat của Trần Ích rồi gửi video qua, không muốn để Trần Ích xem điện thoại của mình.
Trần Ích cũng không nói gì, điện thoại là vật dụng rất riêng tư, chuyện bình thường.
Sau khi hai người kết bạn WeChat, Ninh Phương gửi cho Trần Ích rất nhiều video, Trần Ích mở video đầu tiên, vừa đi vừa xem.
Trong video, số lượng người trong phòng triển lãm không nhiều, có người đứng yên ngắm nhìn, có người thì thì thầm bàn tán, trong không khí nghe thuat, yen binh va thanh than.
Phòng triển lãm được thiết lập nhiều khu vực tương tác, giúp mọi người hiểu sâu hơn về nội dung của hội họa. Một số khu vực trưng bày quá trình sáng tác và chia sẻ kinh nghiệm của họa sĩ, một số khu vực khác thiết lập khu vực trải nghiệm hội họa, cho phép người xem vừa thưởng thức vừa tự tay thử nghiệm niềm vui của hội họa.
Trần Ích xem rất nhanh, hắn đang tìm kiếm thân ảnh của Thái Văn Văn, cuối cùng ở gần khu vực trưng bày tranh trừu tượng, hắn đã nhìn thấy Thái Văn Văn.
Không nhiều người thích tranh trừu tượng, những người di ngang qua chỉ tò mò xem một lúc rồi mất hứng thú, thời gian dừng lại rất ngắn.
Còn Thái Văn Văn, vẫn luôn đi vòng vòng ở đó, đúng như Khâu Van Xu nói, lúc này nàng đã mê man tranh trừu tượng, cơ bản đã xác định được lĩnh vực sáng tạo của mình.
Nàng một mình đeo ba lô nhỏ đi thong thả, thỉnh thoảng dừng lại, yên lặng thưởng thức tác phẩm nghệ thuật trước mặt.
Ống kính không thể chỉ tập trung vào Thái Văn Văn một mình, Trần Ích cần liên tục mở video, trong đầu vẽ ra quỹ đạo hoạt động của Thái Văn Văn.
Trong lúc đó, có những người đàn ông đến tán tỉnh, nhưng thời gian rất ngắn, hẳn là bị Thái Văn Văn từ chối, hình ảnh rất rõ ràng, Trần Ích chụp ảnh lưu lại khuôn mặt rõ nét nhất của mỗi người đàn ông.
"Hai phút, hai phút, bốn phút, năm phút, mười lăm phút...” Trần Ích tính toán thời gian Thái Văn Văn dừng lại trước mỗi bức tranh, để xác định sở thích của nàng, có thể sẽ dùng đến sau này, hắn sẽ không bỏ qua bát kỳ chỉ tiết nào.
Ninh Phương có chút mất kiên nhẫn, đã gần một tiếng rồi, Trần Ích vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, đi đi lại lại trong phòng triển lãm.
Ngay khi nàng định nói gì đó, Trần Ích dừng bước quay đầu hỏi: "Ở đây có tranh danh họa hoặc tranh của bậc thầy nào không?"
Ninh Phương trả lời: "Có chứ."
Trần Ích: "Hàng thật hay hàng giả?"
Ninh Phương hơi sững sờ, do dự hai giây rồi nói: "Tất nhiên là hàng thật."
Trần Ích không tranh cãi với nàng về việc này, tiếp tục hỏi: "Tác giả có đến đây không?"
Ninh Phương: "Không, chúng ta là triển lãm từ thiện, rất khó mời được tác giả của tranh danh họa."
Trần Ích không hỏi thêm, nắm được tình hình của Thái Văn Văn trong triển lãm, hắn cùng Tần Phi rời khỏi phòng triển lãm, và trả lại chìa khóa cho Ninh Phương để nàng chuyền giao lại.
Trần Ích không có thiện cảm gì với Ninh Phương, tính cách nông nổi, cũng có chút giả tạo, hơn nữa tự tin thái quá, việc Nguyễn Đào dễ dàng tán tỉnh được nàng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Để Giang Hiểu Hân điều tra camera xung quanh, xem ngày hôm đó Thái Văn Văn rời khỏi phòng triển lãm đi đâu, có một mình không." Trần Ích nói với Tần Phi. Video không ghi lại cảnh Thái Văn Văn rời khỏi, nàng có một mình rời khỏi hay không, cần xác định lại.
Nếu một mình đến mà hai người rời đi, thì người còn lại cần phải điều tra kỹ.
Tần Phi: "Vâng, Trần đội."
Trần Ích: "Đi, về cục cảnh sát."
Trên đường, Tần Phi lái xe, Trần Ích nhắn tin trong nhóm với Nguyễn Đào, một lần nữa bày tỏ lời cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận