Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 532: Nhiều Sơ Hở, Manh Mối Được Chỉ Ra 1

Chương 532: Nhiều Sơ Hở, Manh Mối Được Chỉ Ra 1Chương 532: Nhiều Sơ Hở, Manh Mối Được Chỉ Ra 1
Chương 532: Nhiều So Hở, Manh Mối Được Chỉ Ra 1 Sau khi trải nghiệm và làm rõ cái
gọi là nhà ma ám, Trần Ích rời khỏi căn hộ 602.
Dưới lầu, Lưu Hán Thịnh và những người khác đã đợi khá lâu rồi, không phải là không kiên nhẫn, mà là lo lắng cho sự an toàn của Trần Ích, dù sao thì trong nhà vừa có người chết, ai biết được bên trong rốt cuộc có mánh khóe gì.
Lúc này, thân ảnh Trần Ích bước ra khỏi cửa chính xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Lưu Hán Thịnh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên.
Tống Hoành nhìn Trần Ích vẻ mặt điềm tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong lòng nghi hoặc, sao lại khác với tưởng tượng của mình thế nhỉ? Trong nhà chắc chắn là có vấn đề, hắn và Tần Phi đều đã tự mình chứng minh rồi, cho dù đối phương có gan dạ đến đâu thì cũng nên có chút phản ứng chứ.
"Có phát hiện gì không?” Lưu Hán Thịnh hỏi.
Trần Ích không trả lời ngay, vẫy tay gọi Tống Hoành, người sau vội vàng bước tới: "Trần đội trưởng."
Trần Ích hỏi: "Ngươi nhìn thấy là tóc dài áo trắng?"
Vẻ mặt Tống Hoành chấn động, lập tức trả lời: "Vâng vâng vâng, tóc dài áo trắng, Trần đội trưởng cũng nhìn thấy sao?"
Trần Ích khẽ gật đầu: "Khi ngươi và Tần Phi vào phòng đã tự ám thị tâm lý cho mình rồi, kết hợp với sự âm u của căn nhà và ánh đèn nhấp nháy, cùng với tiếng gió kỳ lạ không rõ nguồn gốc, bầu không khí rất đúng chỗ, tạo tiền đề cho ảo giác xuất hiện."
"Ảo giác?" Tống Hoành sững sờ.
Trần Ích: "Căn nhà này quả thật có vấn đề, việc này có thể khẳng định, là do con người tạo ra, sau này đừng có nói đến chuyện ma quỷ nữa, lần sau gặp phải chuyện như vậy thì bàn bạc kỹ với đồng nghiệp, không được thì báo cáo lên, đừng có tự mình suy đoán lung tung."
Có Lưu Hán Thịnh ở đây, hắn ne mặt Tống Hoành.
Tống Hoành tự nhiên nghe ra ý trách móc trong lời nói của đối phương, xấu hỗ cúi đầu.
Thực ra hắn cũng không tin, nhưng tận mắt chứng kiến lại không phải là giả, không nghĩ đến phương diện ảo giác, nói trắng ra là do không đủ kiên định, dễ dàng tự nghi ngờ bản thân.
"Vâng. .. Trần đội trưởng."
Lưu Hán Thịnh đứng bên cạnh trừng mắt nhìn hắn, khiển trách: "Nghe rõ chưa? Lời Trần đội trưởng nói nhớ kỹ cho ta từng chữ một, về viết bản kiểm điểm!"
Tống Hoành: "Vâng, Lưu sở trưởng."
Lưu Hán Thịnh không nói thêm nữa, nhìn sang Trần Ích nói: "Vấn đề của căn nhà đã rõ ràng, tiếp theo là vụ án, trong quá trình điều tra có gì cần cứ gọi điện thoại cho ta."
Trần Ích gật đầu: "Vâng, ta biết rồi, vậy ta đi trước, căn nhà xảy ra vụ án sẽ bị niêm phong trong thời gian này, bảo mọi người trong đồn khi đi tuần tra ngang qua thì ghé vào xem sao, hiện trường hiện tại vẫn rất quan trọng."
Lưu Hán Thịnh: "Được."
Hai bên chia tay, Trần Ích trở về Cục thành phố, lúc này mới sáng sớm.
Chủ nhà Bàng Thiến ở lại Cục thành phố vẫn chưa rời đi, ngủ lại ngay tại phòng nghỉ, đội hình sự chăm sóc rất chu đáo, có cầu tất ứng.
Việc thẩm vấn chủ nhà là bước đầu tiên trong quá trình điều tra vụ án, Trần Ích cần phải hỏi rõ rất nhiều chỉ tiết về căn nhà.
"Trần đội trưởng, chứng minh thư của người chết đây."
Tại phòng làm việc chung, thấy Trần Ích trở về, Tần Phi vội vàng đưa bản photo chứng minh thư mà Bàng Thiến giao nộp cho hắn. Trần Ích nhận lấy liếc mắt nhìn cái tên.
Phùng Xuân Ba, người nhảy lầu.
Địch Kỳ, người chết trên giường.
Thông tin trên chứng minh thư cho thấy, cả hai đều là người địa phương ở Dương Thành, địa chỉ trên chứng minh thư là một thị trấn ở ngoại ô, cùng tuổi, đều hai mươi mốt tuổi.
Trả bản photo cho Tần Phi, Trần Ích lên tiếng: "Vấn đề của căn nhà đã được làm rõ, là do con người giả thần giả quỷ, sau này có chuyện gì thì nói sớm với ta, nói rõ ràng, đừng có nói nửa chừng rồi lại thôi, tuy lúc đó không phải là vụ án hình sự, nhưng công việc của chúng ta có tính chát mở rộng, hiểu chưa?"
Tần Phi đã chuẩn bị tâm lý, tự trách: "Vâng, Trần đội trưởng."
Sau khi biết được ở nơi đó có người bị giết, hắn liền hiểu ra mình đã sai, nếu như sớm nói rõ ràng với Trần Ích, biết đâu có thể thay đổi được cục diện sự việc, có lẽ có thể tránh được vụ án xảy ra.
Trần Ích ừ một tiếng, hỏi: "Lão Hà đâu?”
"Đây đây đây! I"
Chưa đợi Tần Phi trả lời, Hà Thời Tân rời khỏi phòng kỹ thuật bước nhanh đến phòng làm việc chung.
"Trần đội trưởng, kết quả đã có rồi, ta đã cho pháp y và kỹ thuật viên nghỉ ngơi trước, ngươi xem qua số tài liệu này đi."
Nói xong, Hà Thời Tân đưa một xắp tài liệu tới.
Trần Ích nhận lấy xem qua, trong đó có báo cáo khám nghiệm tử thị, báo cáo khám nghiệm hiện trường và kết quả kiểm tra đôi găng tay bằng sắt đó.
Đầu tiên là báo cáo khám nghiệm tử thi, sau khi kiểm tra toàn diện máu và dịch dạ dày của hai người chết, xác định trong dịch dạ dày có thành phần thuốc ngủ, và liều lượng không nhỏ, đủ để khiến một người đàn ông trưởng thành từ trạng thái buồn ngủ chuyển sang hôn mê.
Tắt cả các vật dụng ở lối vào căn nhà nơi xảy ra vụ án đã được đưa về cục để kiểm tra, thuốc ngủ đến từ nước đóng bình của máy lọc nước.
Tiếp theo là báo cáo khám nghiệm hiện trường, trong phòng có rất nhiều dấu vân tay, có của người chết, có của chủ nhà, còn lại có thể là của các người thuê khác, cần phải xác định từng người một.
Găng tay bằng sắt đã được tháo ra, bên trong không phát hiện bất kỳ dấu vân tay nào.
Loại găng tay này chỉ cần chạm vào là chắc chắn sẽ để lại dấu vân tay, bây giờ không thu được, nghĩa là khi đeo găng tay bằng sắt, kẻ thủ ác đã đeo một đôi găng tay khác bên trong, hoặc sử dụng cách khác để không để lại dấu vân tay.
Ở điểm này, kẻ thủ ác đã tính toán rất chu đáo.
Cuối cùng, dấu chân trên bậu cửa sổ phòng ngủ phụ được xác định là của Phùng Xuân Ba, người đã nhảy lầu, xung quanh bau cửa sổ không có dấu vét kéo lê.
Xem xong những báo cáo này, Trần Ích lập tức có một cái nhìn tổng quan về nghi phạm trong vụ án này.
Có kế hoạch, có khả năng chống điều tra, nhưng cũng có nhiều lỗ hồng, coi cảnh sát hình sự như kẻ ngốc, làm chuyện vụng ve.
Đây là một người không thông minh, chuẩn bị kỹ lưỡng để gây án, đáng tiếc là không đạt được hiệu quả như mong muốn, khá buồn cười.
Không nói gì khác, chỉ riêng việc Phùng Xuân Ba nhảy lầu đã mâu thuẫn trước sau, uống một lượng lớn thuốc ngủ, làm sao có thể tự nhảy lầu, còn để lại dấu chân trên bậu cửa số.
Chẳng lẽ uống thuốc ngủ rồi mới nhảy lầu? Thừa thãi, không hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận