Thần Thám Vừa Mở Mắt Ra Ta Đã Bị Còng Trong Phòng Thẩm Vấn !

Chương 587: Chung Mộc Bình Thú Nhận 1

Chương 587: Chung Mộc Bình Thú Nhận 1Chương 587: Chung Mộc Bình Thú Nhận 1
Chương 587: Chung Mộc Bình Thú Nhận 1
Đề Thành.
Tại văn phòng của Cố Cảnh Phong.
Hắn đã đợi ở đây hai mươi phút, yêu cầu Đỗ Triều Viễn phải đến trong vòng nửa tiếng, hiện tại điếu thuốc thứ hai kẹp giữa ngón tay đã cháy được một nửa.
Cốc cóc cóc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Cế Cảnh Phong quay đầu lại.
Cửa mở, Đỗ Triều Viễn năm mươi tuổi bước vào, bước đi nhanh nhẹn, uy nghiêm tự hiện.
"Lão Có, có chuyện gì mà gấp thế." Hắn quen biết Cố Cảnh Phong, cũng không khách sáo, tiến lên ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc nước.
Cố Cảnh Phong nhìn hắn, rít một hơi thuốc, nói: "Lão Đỗ, chuyện gì ngươi không biết sao?"
Đỗ Triều Viễn phản ứng nhanh: "Vì Tịch Tang Dương?”
Cố Cảnh Phong gạt tàn thuốc: "Ngươi ép cục cảnh sát vì Tịch Tang Dương, tay ngươi vươn dài quá đấy, cần thận lửa cháy sang người."
Đỗ Triều Viễn: "Hắn đắc tội ai?"
Người thông minh không cần nói vòng vo, đã Cố Cảnh Phong biết chuyện này, tất nhiên là có người khác nhúng tay vào, mà người này năng lực cực lớn, có thể mời được Có Cảnh Phong.
Trên cả Đế Thành lẫn cả nước, người có thể làm được việc này chẳng máy ai, hầu hết đều có tiếng tăm.
Có Cảnh Phong nói: "Hắn không đắc tội ai, chỉ là liên quan đến một vụ án hình sự, cần tiếp nhận điều tra."
Đỗ Triều Viễn: "Lão Cố, ngươi trực tiếp nói người nào đang điều tra vụ này đi, chắc chắn không phải là Tần Hà của cục thành phố đúng không?"
Cố Cảnh Phong ừm một tiếng: "Trần Ích."
Đỗ Triều Viễn ngạc nhiên: "Ò... lúc vụ án ở Tiêu Thành, ngươi lại vì hắn mà bảo vệ lính của ngươi? Quý trọng hắn đến vậy."
Cố Cảnh Phong hỏi ngược lại: "Còn ngươi? Tại sao lại can thiệp vào chuyện của Tịch Tang Dương?"
Đỗ Triều Viễn bát đắc dĩ: "Ngươi còn hỏi rõ, cha hắn từng là lãnh đạo cũ của ta, phải quan tâm.” Cố Cảnh Phong nghiêng người dập đầu thuốc vào gạt tàn, nói: "Bavy nhiêu năm quan tâm cũng đủ rồi, mọi thứ suôn sẻ, không thì làm sao hắn kinh doanh lớn thế được? Có thể tra ra bao nhiêu chưa bàn, tính cách hắn quá phô trương quá ngông cuồng, lâu dần sẽ gặp rắc rối. "
Đỗ Triều Viễn im lặng một lúc, hỏi: "Trần Ích là người như thế nào?"
Có Cảnh Phong: "Là người thế nào ngươi không cần biết, biết cũng vô ích, mau xéo khỏi chuyện của Tịch Tang Dương, chuyện của hắn sau này ngươi không cần lo, không thì đừng trách ta lật mặt."
Đỗ Triều Viễn sắc mặt thay đổi, nhíu mày.
Cái lão quái này, ret cuộc trên Ách Sơn chọc phải đại thần gì?
Có Cảnh Phong vẫn tiếp tục: "Vụ này ta giúp ngươi che đi cũng không sao to tát, nhưng nếu vẫn có bảo vệ, ta có thể nói rõ với ngươi, ngươi phải cởi áo từ quan."
Đỗ Triều Viễn cũng dứt khoát, vài câu đã phân tích xong lợi hại và quyết định: "Hiểu rồi, cảm ơn lão Có."
Có Cảnh Phong: "Hiểu là được."
Ách Ảnh Vân Lộc.
Không khí trong phòng khách rất yên tính, ba người Khúc Lâm Giang lặng lẽ chờ đợi diễn biến, so với hai bộ xương trắng đó thì sự việc trước mắt trong mắt họ còn thú vị hơn.
Lúc này Khương Phàm Lỗi cũng có cái nhìn mới về Phương Thư Du, hắn cảm thấy cô gái này dường như còn lợi hại hơn Trần Ích, nhưng lại không có bằng chứng.
Không biết bao lâu trôi qua, điện thoại di động của Tịch Tang Dương vang lên, điều này khiến Tịch Tang Dương có chút ngạc nhiên, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua.
Khuôn mặt hơi biến sắc, hắn vội vàng đứng dậy đi đến chỗ cách xa và nhắc máy.
"Lão Đỗ."
Đỗ Triều Viễn: "Không làm được, tự bảo trọng, sau này đừng liên lạc với ta nữa, lần này ngươi gây họa lớn rồi."
Hắn không cho Tịch Tang Dương cơ hội đáp lời, nói xong lập tức cúp máy, để lại Tịch Tang Dương đứng đó hoài nghi cuộc đời.
Không. . . Không thể làm được?
Điều này sao có thể?
Ở Đé Thành còn có chuyện gì mà Đỗ Triều Viễn không làm được? Trừ phi cô gái đó là con nhà quyền thế nhất lưu... ừ, dường như thật có khả năng.
Hỏng rồi, đá phải tắm thép rồi, làm sao đây?
Để giải quyết vấn đề một lần cho xong, hắn trực tiếp liên hệ với Đỗ Triều Viễn, đó đã là người cấp bậc cao nhất mà hắn quen biết, hoàn toàn có thể nói là đòn tấn công hạ thấp, vậy mà cũng không xong?
Cô gái đó rốt cuộc là người thế nào chứ! Trong phòng khách, thấy Tịch Tang Dương đứng đó do dự, Trần Ích mở lời: "Được rồi, đối mặt với thực tế đi, trở lại chúng ta nói chuyện vụ án, đừng lạc đề."
Trong phạm vi cả nước, không ai có thể đối đầu với Phương Duyên Quân, dù có cũng không vì một Tịch Tang Dương mà trở mặt, cái giá phải trả và cái được hoàn toàn không tương xứng.
Kết quả sẽ không có bắt ngờ nào cả.
Vở hài kịch này thực sự rất chán.
Mọi người đều nhìn về phía Tịch Tang Dương, khao khát muốn biết rốt cuộc ai là người có bối cảnh mạnh hơn.
Những cảnh sát có mặt ở đây đều hiểu rằng khi đến một cấp độ nào đó, khả năng họ có thể can thiệp vào rất thấp, chỉ cần nghe lệnh là được, tránh để bị vạ lây.
Tịch Tang Dương đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng quay lại.
Lúc này, trên mặt hắn nở nụ cười đã lâu không tháy: "Ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm rồi, Đội trưởng Trần nói đúng, nói về vụ án, chúng ta không lạc đề." Người bên cạnh là Tạ Tường:
Hắn biết rõ Tịch Tang Dương có lẽ đã thua.
Những người khác cũng vậy.
Ngay lập tức, một số ánh mắt hoài nghi đồng loạt nhìn về phía Phương Thư Du, rõ ràng không ngờ cô gái có sự hiện diện yếu ớt này lại có bối cảnh vượt trội hơn Tịch Tang Dương ở Đề Thành.
Không phải là người bên Dương Thành sao?
Dù trong lòng rất tò mò, nhưng không ai dám hỏi, khi chú hề biến thành Tịch Tang Dương, phản ứng của mọi người không giống nhau.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận