Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 134: Kho Báu Bí Mật Trên Thanh Sơn

Chương 134: Kho Báu Bí Mật Trên Thanh SơnChương 134: Kho Báu Bí Mật Trên Thanh Sơn
Nói xong, Lục Thanh Nghiên đi về phía dòng suối trên núi.
Còn chưa đi tới bên suối, vậy mà thấy được hai bóng dáng đứng cạnh nhau ở phía xa.
Từ Ngọc Mai đang nói chuyện với một người thanh niên ở bên suối, trên mặt là ngượng ngùng, giọng nói dịu dàng hơn thường ngày nhiều.
Lục Thanh Nghiên không đánh giá cẩn thận, nhưng nhận ra thanh niên đối diện Từ Ngọc Mai, đúng là người xem mắt thành công với Từ Ngọc Mai ngày ấy.
Lục Thanh Nghiên nghĩ một lát, đổi phương hướng rời đi.
Đừng nên quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương thì hơn.
Cho thùng gỗ vào không gian, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị đi hái thuốc trước. .
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều mưa, lạnh lẽo ẩm ướt, hoàn cảnh rất tệ nên có nhiều người bị bệnh.
Dù sao không có việc gì làm, làm bộ đi hái thuốc, đợi trở về cũng có dược liệu chữa bệnh.
Dược liệu thường dùng để trị liệu cảm mạo, dọc đường đi Lục Thanh Nghiên đào rất nhiều.
Bất tri bất giác, cô đi đến một chỗ yên tĩnh.
"Nhân sâm ư?"
Ý thức được mình đi xa Lục Thanh Nghiên chuẩn bị rời đi, kết quả ngoài ý muốn thấy được phía xa có một cây nhân sâm mọc phía sau cỏ dại.
Nhìn cây có vẻ có niên đại không nhỏ.
Trong không gian có nhiều thứ này, nhưng nếu nhìn thấy đâu có đạo lý không đào.
Lục Thanh Nghiên cất bước tiến lên, lướt qua cỏ dại tươi tốt dưới chan.
Đột nhiên chân cô dẫm vào khoảng không.
Cả người lăn xuống một huyệt động tối tăm sâu thẳm.
Cũng may huyệt động không sâu, nếu không mạng này của cô sẽ mất ở đây hôm nay.
Cô lấy đèn pin trong không gian ra, sau đó chậm rãi đứng dậy. có chỗ tay hơi phiếm hồng.
Quần áo vì lăn xuống mặt đất mà khắp nơi đều là bùn và bụi, đều không phải chuyện lớn gì.
Dùng tay phủi bụi và bùn đất trên quần áo, Lục Thanh Nghiên cầm đèn pin soi vào trong huyệt động.
Huyệt động rất khô ráo, bên trong có rất nhiều bụi, rõ ràng là huyệt động có từ rất lâu trước đây.
Chỗ cô đứng không rộng lắm, nhưng mà phía trước có một cái động dài sâu không thấy đáy.
Lục Thanh Nghiên cầm đèn pin lắc lư, có chút do dự nên trở về hay đi vào xem.
Tới cũng đã tới, cứ trở về như vậy hình như hơi nhát gan.
Có quyết định xong, Lục Thanh Nghiên nắm chặt đèn pin, lại lấy một khẩu súng từ trong không gian ra.
Lúc này mới đi vào huyệt động sâu đen kia.
Huyệt động rất sâu, khắp nơi đều là dấu vết nhân công làm ra.
Có lẽ là đã lâu không có người hỏi thăm, bốn phía phủ kín mạng nhện và tro bụi.
Đeo khẩu trang vào, Lục Thanh Nghiên vừa đẩy mạng nhện chặn đường vừa đi về trước.
Mười mấy phút sau, cả người cô đi tới chỗ sâu nhất của huyệt động.
Huyệt động rất rộng, bốn phương tám hướng đều là phòng, ở bên trong còn có rất nhiều đồ nội thất quý giá.
Bởi vì không có người ở, đồ đạc đã chồng chất lớp bụi dày.
Lục Thanh Nghiên lấy khăn giấy ra lau, vậy mà phát hiện đống đồ này đều là gỗ tử đàn trân quý.
"Người nào để ở đây nhỉ?"
Một cái bàn gỗ tử đàn rất to đặt ở chính giữa, xung quanh còn có mười mấy ghế bành bằng gỗ tử đàn.
"Không có ai cần, vậy mình không khách sáo."
Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, thu hết đống bàn ghế gỗ vào không gian.
Không ngờ Thanh Sơn này còn là núi bảo vật, tới tị nạn cũng có thể gặp được mấy thứ này. Cho dù không gian có vô số thứ tốt, Lục Thanh Nghiên vẫn muốn có thêm nhiều bảo bối hơn.
Cô đếm một lát đếm được trong huyệt động có mười mấy phòng.
Lục Thanh Nghiên đi đến phòng cách gần nhất, bắt đầu thăm dò.
Biết không có ai sống ở huyệt động này xong, Lục Thanh Nghiên để súng lại vào không gian, lại lấy một cái gậy cảnh sát ra.
Đề phòng ngộ nhỡ, cô không dùng tay mở cửa phòng, mà dùng gậy cảnh sát trong tay.
Phòng đầu tiên được cô mở ra, thực thất vọng không có gì, chỉ có mấy bộ quần áo rách.
Phòng thứ hai có giường gỗ thường thấy, giường gỗ rất bình thường, không đáng để cô cho vào không gian.
Phòng thứ ba, phòng thứ tư mãi đến phòng thứ chín cũng không có thứ tốt gì.
Lục Thanh Nghiên dần mất đi lạc thú tìm kiếm bảo vật.
Lần này cô đẩy cửa phòng thứ mười ra, ngoài ý muốn phát hiện trong phòng đầy túi vải.
"Đây là lương thực ư?"
Lục Thanh Nghiên mới chạm vào túi vải, túi vải trực tiếp mục nát, hạt thóc hư thối bên trong rơi rụng đầy đất.
Lại mở túi khác, đều là cao lương, hạt ngô mốc meo biến chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận