Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 74: Chu Cảnh Diên, Anh Buông Tôi Ra

Chương 74: Chu Cảnh Diên, Anh Buông Tôi RaChương 74: Chu Cảnh Diên, Anh Buông Tôi Ra
Anh nhanh chóng vươn cánh tay rắn chắc chế trụ tay Lục Thanh Nghiên, kéo cô vào trong lòng mình.
Xoay tròn một cái, cửa gỗ bị anh đóng lại.
Lục Thanh Nghiên nín thở, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
"Anh buông tôi ra!"
Tay anh bá đạo ôm lấy eo cô, hơi thở tràn ngập tính xâm lược, khiến cô khẩn trương tới mức tim đập nhanh hơn.
Người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt nắm chặt tay cô không bỏ, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Mấy giây trước cô còn phủ định không trùng hợp như vậy đâu, hiện giờ cô bị vả mặt rồi.
Có xui xẻo như vậy hay không?
"Đồng chí, có chuyện gì thì từ từ nói, anh buông tôi ra trước đi."
Lục Thanh Nghiên vươn tay muốn kéo tay Chu Cảnh Diên ra.
Nhưng mà tay anh giống như mọc trên người cô, không chút sứt mẻ.
Người này ăn gì lớn lên vậy, cánh tay còn vừa cứng vừa nóng như thế.
"Tôi chỉ tới tránh mưa, nếu anh không muốn tôi tránh mưa ở đây, thì tôi lập tức đi ngay."
Lục Thanh Nghiên thực sự sợ anh.
Cô chưa từng bị đàn ông dựa gần như vậy, cảm thấy có thể ngửi được mùi hương thuộc về anh trên người anh.
Rốt cuộc là anh có biết cái gọi là thân sĩ phong độ hay không?
Giống y như người đàn ông thô kệch không nói lý, nhưng mà không phải là người đàn ông thô kệch sao, thô lỗ vô lễ!
"Chị, đừng đi!"
Chu Cảnh Diên vừa nghe Lục Thanh Nghiên nói muốn đi, đôi mắt phiếm đỏ, cúi đầu môi mỏng dán sát lại gần Lục Thanh Nghiên, giọng nói kìm nén áp lực.
Giọng nói từ tính lại khàn khàn vang vọng bên tai cô.
Cả người Lục Thanh Nghiên tê dại, cánh tay nổi đầy da gà.
Anh gọi cô là gì cơ?
Chị t2 "Anh là... Cảnh Diên ư?"
Lục Thanh Nghiên khiếp sợ ngẩng đầu, lại nhìn thằng vào mắt Chu Cảnh Diên lần nữa.
Anh chuyên chú nhìn cô, giống như trong mắt đều là cô!
Rõ ràng là một cái tên mơ hồ lại được Lục Thanh Nghiên buột miệng thốt ra.
Cô nhớ rõ anh tên Cảnh Diên, họ Chu.
Người đàn ông mắt hồ ly kia gọi anh là anh Diên, cho nên cô không nhận nhầm!
Rõ ràng ở thế giới mới của cô mới qua mấy tháng, vì sao anh từ một đứa bé 10 tuổi đột nhiên lớn như vậy, còn cao như thế?
"Là anh."
Chu Cảnh Diên lộ ra tươi cười, nhưng chỉ là nụ cười bình thường lại khiến cả người anh lộ ra sung sướng.
Gương mặt vốn đẹp trai càng có thêm ba phần mị lực.
Cô gái của anh còn chưa quên anh!
"Sao anh... Lại lớn như vậy?"
Lục Thanh Nghiên khiếp sợ tới mức sớm đã quên mình còn ở trong lòng Chu Cảnh Diên.
"Bởi vì đã qua rất lâu rất lâu."
Chu Cảnh Diên nhìn Lục Thanh Nghiên với hàm ý sâu xa, trong mắt có chút ấm ức.
Anh đợi cô rất lâu rất lâu, lâu đến mức anh cho rằng mình sắp điên rồi.
Mười mấy năm trôi qua, chị gái của anh, cô gái của anh vẫn như vậy, thậm chí càng thêm xinh đẹp hơn.
Khiến đôi mắt của anh chỉ có thể nhìn về phía cô.
Lời nói của Chu Cảnh Diên khiến Lục Thanh Nghiên lúng túng và mờ mịt.
Cô không biết rốt cuộc là sao lại thế này, vì sao cô mới đi mấy tháng, anh lại nói rất lâu rất lâu?
Nhìn tuổi của anh ít nhất là trên 10 năm!
Cũng phải thôi, lúc trước khi cô mơ thấy anh lần đầu tiên rõ ràng là năm nạn đói.
Hiện giờ đã là năm 70, có lẽ anh đã 21 tuổi. Cho nên rốt cuộc là cô trở lại thời không quá khứ hay là đến thời không song song?
Có phải cô không còn cơ hội trở về nữa hay không?
Cô nên làm gì bây giờ?
"Chị, đừng đi!"
Tình cảm mãnh liệt khiến Chu Cảnh Diên không thể khống chế mình.
Sợ dọa đến cô chỉ có thể ôm chặt lấy cô, cúi đầu vùi mặt vào cổ cô.
Chóp mũi của anh chạm đến da thịt non mịn của cô, giữa hơi thở đều là mùi hương nhàn nhạt trên người cô.
Chu Cảnh Diên đỏ mắt, nỗ lực kìm nén dục vọng mênh mông trong lòng.
Có trời mới biết anh mơ ước cô đã bao nhiêu năm!
Hơi thở của anh phả lên cổ Lục Thanh Nghiên, nhạy cảm khiến cả người cô khẽ run.
Lúc này Lục Thanh Nghiên mới nhớ tới mình còn bị người ta ôm vào lòng.
"Chu Cảnh Diên, anh buông tôi ra."
Lục Thanh Nghiên dùng sức giẫy giụa."
Trong lòng cô Chu Cảnh Diên được cô coi như em trai mà thôi.
Hiện giờ em trai này đột nhiên lớn như thế, còn lần đầu tiên gặp mặt đã ôm cô, khiến cô có chút không tiếp nhận được.
"Buông ra em sẽ rời đi mất, có phải hay không? Em đã biến mất năm lần!"
Năm lần ư?
Lấy đâu ra năm lần?
"Tôi đảm bảo sẽ không biến mất, anh buông tôi ra trước được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận