Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 184: Hình Như Không Đúng Chỗ Nào Đó

Chương 184: Hình Như Không Đúng Chỗ Nào ĐóChương 184: Hình Như Không Đúng Chỗ Nào Đó
Lạnh lùng kiêu ngạo hừ một tiếng, Trần Ni cố ý học tư thế đi thường ngày của Lục Thanh Nghiên, lắc lư rời đi.
Hai tay của Lục Thanh Nghiên nổi đầy da gà.
Trần Ni học chẳng ra sao, giống y như cóc ghẻ khiêu vũ, có chút buồn cười.
"Mẹ, ăn cơm thôi."
Trần Ni đi tới trước mặt Ngưu Lan Hoa, lấy bát to trong giỏ tre ra.
Trong bát có mấy miếng thịt kho tàu to, mấy thím nhìn thấy thì lập tức bị kinh ngạc đến ngây người.
Trần Ni tràn ngập đắc ý, không có bất cứ ý khiêm tốn nào, trái lại càng thêm ngạo mạn.
Cô ta muốn cho mọi người biết, Trần Ni này là người trên người.
"Lan Hoa, đồ ăn nhà bà ngon như vậy sao?"
Một thím không rời mắt được, ước gì có thể nếm thử một miếng.
Người nhà quê bọn họ, quanh năm suốt tháng chỉ khi chia thịt heo cuối năm, mới có thể ăn được mấy miếng.
Thường ngày đâu nỡ dùng tiền mua thịt heo ăn.
Ngưu Lan Hoa giống với Trần Ni, không biết cái gì gọi là khiêm tốn, cười bưng bát cơm.
"Bình thường bình thường thôi, đúng là đồ ăn hôm nay ngon hơn chút, không phải là Tiểu Ni thấy tôi làm việc mệt, đặc biệt đi mua ư."
Ngưu Lan Hoa không ngừng mở miệng khen Trần Ni.
Mấy thím nhìn chằm chằm hai mẹ con Ngưu Lan Hoa với vẻ kỳ lạ.
"Lan Hoa, sao hôm nay con gái nhà bà còn mặc quần áo mới vậy?"
Ăn thịt thì thôi, hiện giờ Trần Ni còn mặc quần áo mới.
Rốt cuộc cả nhà Ngưu Lan Hoa làm sao thế?
Chẳng lẽ là đột nhiên phát tài?
"Chỉ là một bộ quần áo mới mà thôi, có gì đặc biệt hơn người."
Ngưu Lan Hoa chẳng thèm để ý bĩu môi.
Sáng sớm con gái bà ta biến ra ba bộ quần áo, vợ chồng bọn họ vui đến mức nở hoa. người khinh thường bà ta nhìn xem.
"Cái gì?"
Mấy thím lại ngây người lần nữa.
Muốn tiến lên sờ Ngưu Lan Hoa xem có phải bị phát sốt hay không, nếu không sao nói mấy lời mê sảng như vậy?
Trần Ni cười vô cùng xán lạn, ước gì người toàn thôn nhìn dáng vẻ của cô ta hiện giờ.
Sau này cô ta sẽ chậm rãi giống Lục Thanh Nghiên, sau đó thay thế cô.
"Mẹ, con đi về trước đây."
Đợi Ngưu Lan Hoa ăn cơm xong, Trần Ni dọn dẹp bát không.
Uốn éo eo, giả bộ rời đi.
Khi rời đi, cô ta còn cố ý vòng tới bên Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên nuốt miếng đồ ăn cuối cùng, ánh mắt sâu thằm nhìn bóng dáng Trần Ni.
Hình như... Không đúng chỗ nào đó?
Ngày hôm sau.
Lục Thanh Nghiên và Ngô Tiểu Anh, Từ Kiều Kiều hẹn nhau đến huyện thành.
Ông Ngô chậm rãi đánh xe lừa, dừng trước mặt ba người.
Đám Từ Kiều Kiều nhanh chóng tiến lên, Lục Thanh Nghiên bị hai người chen lách ở bên trong.
Lại xóc nảy một trận, khi xuống xe Lục Thanh Nghiên say xe, mông nhức mỏi.
"Huyện thành đúng là náo nhiệt!"
Đây là lần đầu tiên Ngô Tiểu Anh tới huyện thành, nhìn đến không rời mắt.
Trong tay Từ Kiều Kiều là giỏ tre, hơi mỉm cười.
"Đi thôi, chúng ta đến hợp tác xã mua bán trước."
"Chúng ta đi mau đi."
Lục Thanh Nghiên đi sau hai người một bước.
Nhìn dáng vẻ vui sướng của hai người, thì cười lắc đầu.
Hợp tác xã mua bán, Từ Kiều Kiểu và Ngô Tiểu Anh khí thế ngất trời Lục Thanh Nghiên không thiếu thứ gì.
Vì che giấu chi phí ngày thường, cô mua một cân rưỡi gạo, hai lạng rưỡi xương sườn.
Từ Kiều Kiều vui sướng ra khỏi hợp tác xã mua bán, trong rổ chứa đầy đồ hôm nay cô ấy tranh mua.
Ngô Tiểu Anh chỉ mua ít kẹo cứng và điểm tâm.
"Hai cô mua gì thế?"
Ngô Tiểu Anh lấy mấy viên kẹo ra chia cho hai người, lúc này mới hỏi bọn cô.
"Lần trước anh trai tôi cầm ít vải trở về, tôi trở về làm quần áo cho Xuyên Tử."
Từ Kiều Kiều vén vải bông rách che phía trên rổ ra, để mọi người thấy được đồ cô ấy mua.
"Lương thực trong nhà không còn nhiều, tôi mua một cân rưỡi gạo, còn có hai lạng rưỡi xương sườn."
Lục Thanh Nghiên cũng cho hai người xem đồ cô mua.
"Ồ, vận may của cô đúng là tốt."
Ngô Tiểu Anh có chút thèm xương sườn trong rổ Lục Thanh Nghiên, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ cách làm xương sườn.
"Hay là buổi tối tới nhà tôi ăn cơm nhé?"
Lục Thanh Nghiên mỉm cười, chủ động mời Ngô Tiểu Anh.
"Không cần không cần."
Ngô Tiểu Anh cười khờ khạo, đâu dám tới nhà Lục Thanh Nghiên ăn cơm, dù sao mọi người đều sống không dễ dàng.
Lục Thanh Nghiên không biết ý nghĩ của Ngô Tiểu Anh, nếu biết chắc chắn sẽ dở khóc dở cười.
"Các cô còn muốn đi dạo không?"
Đám Từ Kiều Kiều sóng vai đi ở huyện thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận