Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 299: Chỉ Chơi Lưu Manh Với Mình Em

Chương 299: Chỉ Chơi Lưu Manh Với Mình EmChương 299: Chỉ Chơi Lưu Manh Với Mình Em
Không đợi cô nói chuyện, cả người bị người ta giam cầm đến kín mít, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, không cho cô cơ hội kịp phản ứng.
Đêm chậm rãi sâu hơn, bóng dáng trên vách tường như ẩn như hiện, chưa từng dừng lại.
Ngày hôm sau, Lục Thanh Nghiên dựa vào giường không muốn nhúc nhích chút nào.
"Rời giường thôi."
Bên mép giường, tâm trạng của Chu Cảnh Diên không tệ gọi cô.
"Không dậy nổi, đánh chết cũng không dậy nổi."
Lục Thanh Nghiên quay đầu đi, không liếc anh một cái.
"Tối hôm qua làm đau em sao?"
Chu Cảnh Diên cúi thấp người, chậm rãi tới gần Lục Thanh Nghiên, dán sát bên tai cô nói nhỏ ái muội.
"Anh còn dám nói?"
Mắc cỡ đỏ mặt, Lục Thanh Nghiên giơ tay bịt miệng anh.
"Thực sự đau, anh xoa giúp em."
Trên mặt Chu Cảnh Diên là ý cười, vén chăn lên muốn lên giường.
Lục Thanh Nghiên nhào vào anh, cắn cánh tay của anh: "Chu Cảnh Diên, anh là đồ lưu manh!"
Nhớ tới đây người đàn ông này đứng đắn, là đối tượng tốt như vậy, sao kết hôn xong thì thành đồ lưu manh như thế?
"Ừm, chỉ chơi lưu manh với mình em."
Cúi đầu hôn lấy cô, tâm trạng của Chu Cảnh Diên rất tốt.
Lục Thanh Nghiên hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
"Mau rời giường, không phải thích xem náo nhiệt sao? Lát nữa mọi người sẽ đến hồ nước bắt cá đào ngó sen."
Nhẹ nhàng véo mũi của Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên nhỏ giọng nói.
"Bắt cá? Đào ngó sen ư?"
Đôi mắt Lục Thanh Nghiên sáng lên, ngồi thằng người, lập tức tràn ngập hứng thú.
Chu Cảnh Diên bât cười lắc đầu: "Anh đi hầm nóng đồ ăn em đi đánh răng rửa mặt đi."
"Em biết rồi, em lập tức dậy ngay."
Lục Thanh Nghiên không còn lười nhác như vừa rồi, đợi Chu Cảnh Diên đi ra ngoài, lập tức tiến vào không gian rửa mặt.
Cô quá thảm rồi, đi vào thập niên 70, chút náo nhiệt này là lạc thú duy nhất của cô, không đi xem thì thực sự không được!
Ăn cơm trưa xong, Chu Cảnh Diên rời đi trước một bước, anh còn cần đến nhà đại đội trưởng một chuyến.
Lục Thanh Nghiên dọn dẹp trong nhà xong xuôi, vừa chuẩn bị ra cửa thì Ngô Tiểu Anh cầm rổ tới tìm cô.
"Thanh Nghiên, nhanh ra cửa đi."
Ngô Tiểu Anh đứng ở ngoài cửa sân, vẫy tay với Lục Thanh Nghiên đang khóa cửa.
"Tới ngay."
Lục Thanh Nghiên cười tiến lên trước, tay xách một giỏ tre.
"Không biết năm nay đại đội chúng ta có thể chia được bao nhiêu con cá, bao nhiêu củ sen?"
Ngô Tiểu Anh vừa đi vừa nói, Lục Thanh Nghiên mỉm cười nghe.
Một bóng dáng đi từ xa tới, trên người lộn xộn, tóc loạn không chịu nổi, thoạt nhìn y như ăn mày.
Lục Thanh Nghiên nhìn qua, đôi mắt nheo lại.
"Làm sao vậy?"
Ngô Tiểu Anh thấy Lục Thanh Nghiên dừng lại, tò mò nhìn qua: "Đó là Trần Ni ư?"
Người đi từ xa tới rõ ràng là Trần Ni bị bắt mấy ngày trước, hôm nay được thả ra.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, không ít chịu tội ở bên trong.
Trần Ni cúi đầu, chạy nhanh về nhà như sợ bị người ta thấy.
Cửa nhà khóa lại, Trần Ni dùng sức muốn đẩy ra.
"Đó không phải là Trần Ni sao, sao đã trở về?"
Hai thím đi ngang qua nhà Ngưu Lan Hoa, nhìn thấy Trần Ni đẩy cửa.
Trần Ni cả người dơ bẩn không còn vẻ kiêu ngạo đắc ý như xưa, lúc này cô ta sợ hãi rụt rè, không dám nói bất cứ lời nào.
Không nhải là câ †a không nahï tới chuvên không trả về đai đâi Thịnh Dương, nhưng mà niên đại này không có thư giới thiệu, một bước khó đi.
Trần Ni không có biện pháp đành phải cố nén nhục nhã, lén trở về nơi này.
Không ai mở cửa, Trần Ni lẻ loi một mình đứng ở cửa, cúi đầu.
Như cảm ứng được gì đó cô ta ngẩng đầu nhìn qua.
Lục Thanh Nghiên và Ngô Tiểu Anh đứng cách đó không xa, vô cùng bình tĩnh nhìn cô ta.
Trần Ni không chịu nổi che mặt mình, chạy về phía sau nhà.
Vẻ mặt Ngô Tiểu Anh phức tạp, cuối cùng hóa thành thở dài: "Chúng ta đi thôi."
Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, đi cùng Ngô Tiểu Anh tới hồ nước.
Đại đội Thịnh Dương có hồ nước to khoảng hai trăm mét vuông, ở giữa đội một và đội hai.
Mỗi năm tới tháng 9, tháng 10, phần lớn người của đại đội Thịnh Dương tụ tập ở nơi này bắt cá, đào ngó sen, cũng coi như khao mình vất vả cả năm.
Lúc này cá màu mỡ tươi ngon, củ sen giòn nộn, vị rất ngon.
Khi Lục Thanh Nghiên và Ngô Tiểu Anh đến, xung quanh hồ nước có không ít người.
Ngoại trừ người cần làm việc không tới, gần như mọi người của đại đội đều tụ tập ở đây, đặc biệt là mấy đứa bé thích xem náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận