Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Bị Tháo Hán Sủng Đến Khóc

Chương 142: Anh Sợ Cô Sẽ Chán Ghét Anh Như Vậy

Chương 142: Anh Sợ Cô Sẽ Chán Ghét Anh Như VậyChương 142: Anh Sợ Cô Sẽ Chán Ghét Anh Như Vậy
Chu Như Ý tiến lên một bước, Chu Cảnh Diên tăng thêm lực.
Chu Hướng Trung lại phát ra tiếng tru đau đớn lần nữa.
"Đồ con hoang, mày buông Hướng Trung ra cho tao."
Vương Quý Chỉ quên đi thống khổ khi sắp tử vong vừa rồi, phát ra tiếng gầm rú bén nhọn, ác độc mắng to.
Đôi mắt của Chu Cảnh Diên mờ mịt tối tăm, tràn ngập sát ý.
Vương Quý Chi mắng xong những lời này thì lập tức hối hận.
Bởi vì bà ta biết Chu Cảnh Diên sẽ vì từ này, trở nên càng thêm khủng bố.
Trong lòng Triệu Vĩnh Mai thầm mắng Vương Quý Chi, kéo con gái lùi về sau.
"Chu Cảnh Diên!"
Khi anh sắp mất khống chế, bên tai truyền tới tiếng gọi dịu dàng đến quen thuộc.
Như trong mây đen chậm rãi có ánh mặt trời ấm áp ló rạng, xua tan âm u và rét lạnh ở sâu trong lòng anh.
Chu Cảnh Diên buông Chu Hướng Trung ra theo bản năng, quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Nghiên Nghiên của anh đang nhẹ nhàng bước tới phía anh.
Nghĩ tới mặt âm u của mình bị cô nhìn thấy, Chu Cảnh Diên rất sợ hãi.
Anh sợ cô sẽ chán ghét anh như vậy.
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Chu Cảnh Diên, thấy hết hành động của anh, trong lòng chỉ còn thương tiếc.
Khi những người này mắng to Chu Cảnh Diên là đồ con hoang, cuối cùng cô không nhịn được.
Cô đi ra ngoài không chỉ vì ngăn cản Chu Cảnh Diên, càng vì cô đau lòng anh.
Lục Thanh Nghiên xuất hiện khiến mấy người của Chu gia rất bất ngờ.
Triệu Vĩnh Mai híp mắt, Vương Quý Chỉ như suy tư gì đó.
Chu Như Ý thì nhìn chằm chằm quần áo trên người Lục Thanh Nghiên.
Đẹp đến mức khiến cô ta không rời mắt được, là kiểu dáng cô ta muốn mua cũng không mua nổi. Cuối cùng tầm mắt nhìn về phía gương mặt xinh đẹp của Lục Thanh Nghiên, trong mắt xuất hiện hâm mộ và ghen tị.
"Cô là ai?"
Triệu Vĩnh Mai chưa từng gặp Lục Thanh Nghiên, còn đang nghỉ ngờ trong lòng, trong đại đội tới một nữ đồng chí xinh đẹp như vậy khi nào.
Chu Như Ý tiến tới trước mặt Triệu Vĩnh Mai nói mấy câu, Triệu Vĩnh Mai lập tức hiểu ra.
"Hóa ra là đồng chí Lục."
Biết được thân phận của Lục Thanh Nghiên, Triệu Vĩnh Mai lộ ra tươi cười thân thiết.
Tốt xấu gì cũng là bác sĩ duy nhất của đại đội, sau này chắc chắn có lúc cầu tới cô, lấy lòng một chút luôn không sai.
Lục Thanh Nghiên đứng bên cạnh Chu Cảnh Diên, ánh mắt nhìn về phía đám Triệu Vĩnh Mai.
Ngũ quan của Triệu Vĩnh Mai không tệ, dáng vẻ thoạt nhìn rất ôn hòa.
Rất khó tưởng tượng là người như vậy, lúc trước lại ác độc đuổi đứa bé mới 10 tuổi ra khỏi cửa, để mặc đứa bé tự sinh tự diệt.
"Sao đồng chí Lục lại ở đây?"
Triệu Vĩnh Mai đánh giá Lục Thanh Nghiên, không thể không thừa nhận Lục Thanh Nghiên từng là người thành phố trông thật xinh đẹp.
"Đồng chí Lục là vì anh họ mới đến đây sao?"
Chu Như Ý nhìn ra được gì đó, thử dò hỏi.
Cô ta vừa nói câu này khiến Triệu Vĩnh Mai và Vương Quý Chỉ nhìn ra được gì đó, hai đôi mắt cùng nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
"Chẳng trách đồng chí Lục sẽ tự mình tới bôi thuốc cho cậu ta?"
Lúc ấy Vương Quý Chỉ còn cảm thấy hơi kỳ lạ, hiện giờ biết được chân tướng thì cười mỉa trong lòng.
"Đồng chí Lục thích Cảnh Diên sao?"
Khóe miệng của Triệu Vĩnh Mai giật giật, biểu cảm mất tự nhiên.
Vị nữ đồng chí từ thành phố tới này, vậy mà thích đồ con hoang Chu Cảnh Diên?
Uổng phí vừa rồi bà ta còn nghĩ thầm trong lòng, có nên giới thiệu con trai mình cho Lục Thanh Nghiên làm quen hay không.
Nói không chừng con trai biết tranh đua, sau này cưới được bác sĩ về "Một đứa con hoang cũng có người thích ư?"
Chu Hướng Trung đứng phía sau Vương Quý Chi, hùng hùng hổ hổ.
Hơi thở của Chu Cảnh Diên lại thay đổi lần nữa, Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn anh, thấy rõ anh đang nhẫn nhịn không bùng nổ.
Lục Thanh Nghiên mỉm cười với mấy người, vươn cánh tay mảnh khảnh ra chủ động nắm lấy tay Chu Cảnh Diên.
Cả người Chu Cảnh Diên chấn động.
Hơi thở âm lệ tràn ngập lạnh như băng tản đi, nắm đấm cũng chậm rãi buông lỏng, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên bên cạnh.
"Như các người đã thấy, tôi thực sự thích anh ấy, còn đang kết giao bình thường với anh ấy."
Cô không cho phép người khác mắng anh, không cho phép người khác dùng loại ánh mắt này nhìn anh.
Người tốt như vậy đáng để cô thích, đâu có thể để mặc đám người nhà chó má thương tổn tới anh.
Đám Triệu Vĩnh Mai, Vương Quý Chỉ nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay nhau.
Triệu Vĩnh Mai vốn còn chờ mong Lục Thanh Nghiên sẽ phủ nhận, lúc này biểu cảm có chút xuất sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận